Chương 61 Như thế chủ động công trạng cũng không thấy nhiều
- Trang chủ
- Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)
- Chương 61 Như thế chủ động công trạng cũng không thấy nhiều
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 61 Như thế chủ động công trạng cũng không thấy nhiều
Chương 61: Công lao chủ động như vậy, sao lại chẳng thấy nhiều?
“Ai dám đả thương huynh đệ của ta!” Lão đại đạo tặc khí thế ngút trời, liền bảo tiểu đệ gọi đối phương tới. Tiểu đệ bị khi dễ, hắn – kẻ làm anh cả – nếu không đòi lại công bằng, sau này còn lấy đâu ra uy tín?
Đạo tặc tiểu đệ được lão đại làm chỗ dựa, lập tức ngẩng cao lưng. Hắn đá tung cánh cửa bên cạnh, gào lên: “Lão đại ta nói, ai mà dám ức hiếp ta, phải tính sổ! Kẻ nào không đến, là cháu trai của ta hết!”
Bọn bộ khoái giật mình. Làm nghề vài chục năm rồi, chưa từng gặp ai dám chủ động gây sự với họ.
Vệ bộ đầu lắc đầu cười, lão luyện trong nghề, chuyện gì chưa từng thấy qua. Chỉ là một lũ vô học khỉ đột khiêu khích, loại vụ nhỏ vặt này, ai làm lính một đời chẳng gặp vài lần.
“Ai sợ ai, đi!”
Đạo tặc ra tay xảo quyệt, muốn cho bọn bộ khoái một bài học. Họ vừa mới đến, trước khi nổi danh trong giới đạo tặc bằng việc trộm cướp, cần phải có một màn ra mắt thật ấn tượng!
Thế nhưng, ngay sau đó họ lại thấy một đám bộ khoái, tay cầm đao kiếm, eo đeo bài lệnh minh định thân phận, ùa vào.
Nhìn thấy trên bàn bày la liệt vàng bạc, châu báu, linh đan diệu dược, linh thạch lấp lánh, bọn bộ khoái đều sững sờ.
Cái này… đồ vật này quen mắt quá đi, chẳng phải là những thứ vừa nãy có người báo mất sao?
Bọn bộ khoái: “…”
Vệ bộ đầu: “…”
Đạo tặc: “…”
“Ta hỏi các ngươi đây là nhặt được ở đâu, nói thật đi?”
Vệ bộ đầu chưa từng chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này, đây là lần đầu ông ta thấy tội phạm tự chui đầu vào rọ.
Đạo tặc tiểu đệ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn la hét: “Lão đại, động thủ đi!”
Hắn còn dọa người: “Nhìn cái bộ tóc thưa thớt của đại ca ta kìa, g·iết mỗi người, hắn lại nhổ một sợi! Giang hồ gọi hắn là Quỷ Kiến Sầu!”
“Còn cái bịt mắt này đây, đây là nhị ca của ta, mù một mắt vì giao chiến với một lão quái Trúc Cơ kỳ, lão quái ấy cũng chẳng khá hơn là bao, hai mắt đều bị nhị ca ta đánh hỏng! Giang hồ gọi hắn là Liều Mạng Nhị Lang!”
“Nhìn cái chân khập khiễng của tam ca ta kìa, đó là khi hắn đột nhập hoàng cung trộm đồ, bị hơn trăm hộ vệ vây đánh, phải chặt cụt một chân để chạy thoát! Giang hồ gọi hắn là Thảo Thượng Phi!”
Lão đại đạo tặc, lão nhị, lão tam đồng loạt ra chân, đạp văng tiểu đệ. “Ngươi bớt nói nhảm đi!”
“Nghe nói ngươi vừa nói ai không đến là cháu trai?” Vệ bộ đầu cười khẩy, “Chính là đám người các ngươi làm ta mất ăn mất ngủ đấy!”
“Tôi là cháu trai, tôi là cháu trai!” Lão đại đạo tặc sợ đến run rẩy.
Đám đạo tặc không còn dám động thủ, thấy cửa bị bọn bộ khoái chặn hết, liền đập phá tường chạy trốn, nhốn nháo cả một bầy, chạy ra đường phố.
Họ giỏi nhất là tốc độ, chứ đừng nói tới khả năng chiến đấu, trong đám còn không ai đạt tới Trúc Cơ kỳ, lão đại chỉ mới Luyện Khí tầng chín thôi.
“Các ngươi chạy ra cửa chính, còn lại theo ta ra cửa sau!” Lão đại đạo tặc ra lệnh, chia quân chạy trốn.
Lục Dương chú ý tới động tĩnh bên này, nhanh chóng hiểu rõ tình hình, cảm thấy có chút buồn cười.
“Tiểu tặc và bộ khoái ngay cạnh một bức tường, mà lại dám khiêu khích bộ khoái?”
“Chờ xem, họ định chạy ra sau, nếu ma cọp vồ bị bộ khoái phát hiện thì sao?”
Lục Dương chợt nhận ra vấn đề, ma cọp vồ bị tiêu diệt, ai sẽ làm món thịt nướng? Quán đồ nướng còn làm ăn được không, làm sao giám thị Tần Nguyên Hạo đây?
Lão đại đạo tặc thấy Lục Dương đứng chắn ngay cửa sau, liền run sợ, vội vung tay định hất Lục Dương bay đi.
Lục Dương bưng một bát cháo, thấy lão đại đạo tặc xông tới, tay khẽ run, cháo văng tung tóe.
Lão đại đạo tặc không ngờ lại xảy ra chuyện này, vội vã kích hoạt linh khí, tạo thành một lớp màn chắn, chặn cháo lại.
Nhưng lại bị làm chậm một khắc, Vệ bộ đầu tung ra một mạng lưới sắt, mạng lưới như con rắn, trói chặt lão đại đạo tặc.
“Đi, bắt hết những kẻ còn lại, bữa cơm hôm nay ăn đắt đấy!” Vệ bộ đầu quét mắt nhìn xung quanh, cảm thấy thư thái, thế giới như rộng mở hơn.
Cuối cùng cũng triệt phá được băng nhóm đạo tặc gây phiền toái nhiều ngày qua, quả là phúc khí.
Vệ bộ đầu vỗ vai Lục Dương, cười ha ha: “Nếu không có ngươi chắn ở đó, chắc chắn để hắn trốn thoát rồi!”
“Thấy điều gì đúng thì làm thôi, ngày mai ta sẽ đưa cờ thưởng cho ngươi!”
Lục Dương vội vàng xua tay, nhưng Vệ bộ đầu vui quá, nhất quyết phải tặng cờ.
Cuộc ẩu đả giữa bộ khoái và đạo tặc quá lớn, đập hư tường, khiến cả con phố náo loạn, bụi mù mịt.
Khách hàng vội vã rời đi, nhưng được tận mắt chứng kiến cảnh bộ khoái bắt người cũng không thiệt thòi.
“Quán đồ nướng này thật là một nơi tốt, bộ khoái ngồi ăn cũng có thể bắt được người.”
“Đến đây thật đáng giá, có tiền cũng không mua được cảnh tượng này.”
“Đây chắc là một nơi tụ hội vận khí, có thể làm ăn phát đạt trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn là có vận khí tốt.”
“Hôm nay cũng thấy rõ rồi, bộ khoái bắt được người đã chứng minh điều đó.”
“Xem ra sau này phải thường xuyên đến đây, biết đâu lại cọ được chút vận khí.”
“Đúng vậy, lần sau đi cùng.”
Nghe những lời bàn tán xôn xao của mọi người, Lục Dương dần tin rằng quán đồ nướng này có tương lai – chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ.
“Khi đưa cờ thưởng ngày mai, ta sẽ trả tiền sửa tường cùng luôn!” Vệ bộ đầu vỗ vai Lục Dương, nói thêm một câu rồi dẫn đám đạo tặc xui xẻo rời đi.
Lục Dương đứng ở cửa thở dài, chợt chú ý thấy Tần Nguyên Hạo lại lẻn ra khỏi phòng.
“Lục huynh, Tần Nguyên Hạo lại rời khỏi chỗ ở.” Mạn Cốt truyền âm từ lầu hai, cậu ta rất tận tâm, không quan tâm chuyện gì xảy ra ở dưới, chỉ tập trung theo dõi động tĩnh của Tần Nguyên Hạo.
“Ta thấy rồi, ngươi và Cảnh Chu cùng nhau sửa bức tường hư hại, ta sẽ đi theo dõi Tần Nguyên Hạo.”
“Không dám!”
Lục Dương thi triển thuật súc địa, lại lần nữa đuổi theo Tần Nguyên Hạo.
Mạnh Cảnh Chu ở phía sau cảm thán: “Pháp thuật thiên phú của Lục Dương thật mạnh, ta học theo cậu ấy nửa ngày, vẫn chẳng nắm bắt được sơ hạch.”
“Hơn nữa, ta luôn cảm thấy khẩu quyết mà cậu ấy dạy ta có liên quan đến pháp thuật không gian, có phải ta ảo giác không?”
Mạnh Cảnh Chu không muốn đi sâu vào vấn đề này, thiên phú pháp thuật của Lục Dương chỉ có thể dùng hai chữ “không tầm thường” để hình dung, đừng mơ tưởng học được gì từ hắn, đó chỉ là ảo tưởng.
Dù bản thân là Linh Căn Đơn cũng không đủ tư cách, người khác sao có thể được.
…
Lục Dương đi theo Tần Nguyên Hạo rất xa, nghe thấy y vừa đi vừa huýt sáo, có vẻ rất vui vẻ.
Tần Nguyên Hạo dừng chân trước một tòa nhà lớn, không gõ cửa mà dùng pháp thuật mở khóa.
Chẳng bao lâu sau, một gã đàn ông cao gầy bước ra, vừa gặp mặt đã hỏi: “Đến giờ rồi sao?”
“Chính là hôm nay.”
“Ta đã chuẩn bị cho chuyện này hơn nửa tháng rồi.”
“Ai mà không, phải làm một vụ lớn nổ vang, nếu không biết bao nhiêu thời gian công sức bỏ ra uổng phí! Ta còn muốn nhờ ngươi quảng bá cho ta, để xem ai còn dám khinh thường ta!” Tần Nguyên Hạo nở một nụ cười hiểm độc.
Gã cao gầy là một kẻ nổi tiếng trong giới giang hồ, miệng lưỡi dẻo dai.
Hai người nói chuyện nhỏ nhẹ, nghe có vẻ không lành.
Lục Dương cảnh giác, không biết hai người này đang âm mưu gì.
Hai người đi đến một quảng trường sầm uất, trên đó có một tòa kiến trúc nổi bật, trang trí lộng lẫy, xa hoa.
Tần Nguyên Hạo và gã cao gầy bước vào, được chào đón nồng nhiệt.
Lục Dương ngước nhìn tấm biển hiệu, là một tửu lâu, một quán lâu đài danh tiếng.