Chương 558 Lục Dương là ta hảo huynh đệ, ta sẽ không hại hắn!
- Trang chủ
- Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)
- Chương 558 Lục Dương là ta hảo huynh đệ, ta sẽ không hại hắn!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 558 Lục Dương là ta hảo huynh đệ, ta sẽ không hại hắn!
Chương 558: Lục Dương là huynh đệ tốt của ta, ta sẽ không hại hắn!
Chương 558: Lục Dương là huynh đệ tốt của ta, ta sẽ không hại hắn!
Lục Dương bước vào phủ đằng trước của Mạnh Cảnh Chu, chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy giọng nói của Mạnh Cảnh Chu vọng ra từ bên trong.
“Không có khả năng, ta Mạnh Cảnh Chu là người như thế nào, sao có thể để huynh đệ của ta rơi vào cảnh nước lửa!”
“Đây là ý của lão gia, muốn khống chế Lục Dương, chỉ có thể làm vậy.”
“Trở về nói với cha ta, chuyện này không thể xảy ra, để ông ta dẹp bỏ ý định đó đi!”
“Ngươi đừng nhắc đến cha ta, nếu có bản lĩnh thì để ông ta đến Vấn Đạo tông, ta sẽ để sư phụ ta dạy dỗ ông ta!”
“Đại thiếu gia… Ai…”
Hứa Du thấy thuyết phục Mạnh Cảnh Chu không được, chỉ đành bỏ cuộc. Hắn ngẩng đầu, bắt gặp Lục Dương đang đứng ở ngoài cửa, sửng sốt một lát.
Hắn đã từng gặp Lục Dương rồi.
Lục Dương cũng có chút ngại ngùng, dù sao hai người đang bàn chuyện liên quan đến mình, mà lại là những chuyện có lẽ không hay ho. Dù sao thì chạm mặt đột ngột cũng có chút khó xử.
Hai người gật đầu chào nhau rồi bước qua, đều không ai nói gì.
Vừa bước vào động phủ, Lục Dương liền thấy Mạnh Cảnh Chu đang nổi giận.
“Thái quá rồi, ngươi xem cha ta đang nghĩ những chuyện điên rồ gì!” Mạnh Cảnh Chu phàn nàn với Lục Dương, bình thường hắn luôn muốn hãm hại Lục Dương, nhưng lúc mấu chốt, hắn tuyệt đối đứng về phía Lục Dương.
Lục Dương rất cảm động, thật là một người anh em tốt. Hắn giả bộ như không nghe lén chuyện bên ngoài, hỏi: “Nãy thì là…”
“Hứa Du, hình như trước kia là thư đồng của cha ta, giờ leo lên làm tổng quản.”
“Hắn đến khuyên ngươi về nhà?”
“Ban đầu là khuyên, nhưng nói vài câu thì thôi, còn nói lần này đến tìm ta có chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?”
“Cha ta muốn gả em gái ta cho ngươi, ta đã từ chối giúp ngươi rồi.”
Lục Dương: “…”
Thật là một người huynh đệ tốt!
“Ta nhớ em gái ngươi vẫn chưa đến tuổi tu luyện mà?”
“Chỉ là đính ước thôi, các gia tộc lớn nào chẳng thích làm trò này? Lúc ta còn bé không phải cũng có nhiều người đến cầu hôn sao? Quy trình cũng chẳng khác là bao.”
“Chắc là cha ta đã đọc được thư ta viết cho ngươi, rồi đoạn nó đi. Ông ta thấy ta khen ngươi xảo quyệt, tâm địa độc ác, có tiềm năng vượt qua cả tông chủ, nên muốn cho ngươi làm rể.”
“Hứa quản gia còn truyền lời, nói dù sao sư phụ ngươi là Bất Ngữ đạo nhân, tìm không thấy vợ, chi bằng ở rể nhà Mạnh ta.”
“Đúng rồi, ngươi tìm ta có việc gì?”
“Tam sư tỷ gửi thư, muốn ta đến Yêu Vực một chuyến. Ta đang chuẩn bị đi, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Tam sư tỷ nào?”
“Tam sư tỷ Cam Điềm.”
“Đây là ai?”
Lục Dương lúc này mới nhớ ra, Tam sư tỷ Cam Điềm đã lâu không về tông môn, lại là một người kín đáo, ít ai biết đến.
“Sư phụ ta có bốn đệ tử, trừ đại sư tỷ ra, phía trên ta còn hai người, theo thứ tự là nhị sư huynh Diệp Tử Kim và Tam sư tỷ Cam Điềm. Một người ở Kim Sắc Phật quốc, một người ở phương nam Yêu Vực.”
Mạnh Cảnh Chu bỗng nhiên tỉnh ngộ, đưa ngón trỏ lắc lư: “Nhị sư huynh của ngươi ta biết, chính là kẻ kết Nguyên Anh nhưng lại không đánh bại được Nguyên Anh đó!”
“… Hy vọng ngươi lúc gặp nhị sư huynh cũng có thể nói vậy đấy.”
Hứa Du không đi xa, hắn ngồi bên cạnh Lão Mã, lấy ra hai hồ lô rượu, một cho mình, một đưa cho Lão Mã.
Hắn tự rót trước nửa hồ lô, rồi nói: “Mã huynh, hai năm không gặp, ngươi ở Vấn Đạo tông thế nào?”
“Nói thật, ta thật ngưỡng mộ ngươi có thể ở bên cạnh đại thiếu gia, quá thanh nhàn rồi. Cái đám người của lão gia ngươi thì ai mà chẳng biết, ồn ào vô cùng, quản lý Mạnh gia từ đầu đến cuối mệt mỏi quá.”
“Vậy mà ta vừa nghe nói lão gia muốn tự mình đến Vấn Đạo tông, không biết có phải đại thiếu gia về hay không nữa, ta cũng may mắn được nghỉ ngơi vài ngày.”
Lão Mã tát nhẹ vào tay Hứa Du, ngửa đầu cắn hồ lô rượu, rồi rót thêm một nửa hồ lô, sau đó nâng hồ lô rượu lơ lửng giữa không trung.
“Thật sự cho rằng theo đại thiếu gia là dễ dàng?”
Lão Mã thầm nghĩ, ngươi một tên quản gia thì có gì đáng kể, có biết ta vất vả thế nào không?
Ta lôi kéo đại thiếu gia đến Vấn Đạo tông, chưa kịp bước vào cổng tông môn, đại thiếu gia đã gọi Vân Chi lên xe, còn hỏi Vân Chi có tham gia khảo hạch hay không, rồi còn lén đưa cho Vân Chi đề thi thật nữa.
Việc lôi kéo Vân Chi kia đã đủ mệt rồi.
Đại thiếu gia với Lục Dương cùng nhau làm nhiệm vụ, lần đầu hợp tác đã đánh chiếm Bất Hủ giáo, trở thành đà chủ Bất Hủ giáo. Khó khăn lắm mới có thể trở về tông môn, Lục Dương còn suýt nữa gọi nhầm tên Bất Hủ tiên tử.
Ta tận mắt chứng kiến một vị Thượng Cổ Tiên nhân hiện thế, suýt chút nữa thì hốt hoảng đến chết.
Sau đó ta lại kéo đại thiếu gia đi Thanh Châu tham gia thịnh điển, đến giữa chừng thì xuất hiện hai gã Đại Ngu Hợp Thể kỳ, một gã Đại Ngu Độ Kiếp kỳ, may mà Vân Chi ra tay.
Về sau ta đến Hoang Châu, ôi trời ơi, ba vị Độ Kiếp kỳ, trong đó còn có một gã là Đại Ngu Hoàng Đế. Ba linh hồn này đều là ta kéo về.
Đây là việc gì mà một giới Yêu Vương có thể gánh vác được?
Làm không bằng chuyển lão tổ tông Mạnh gia lên làm phu kéo xe.
“Nếu ngươi cảm thấy ta dễ dàng, hai ta đổi vị trí cho nhau.”
Để ngươi biết thế nào là tu sĩ cao giai, đừng tưởng chúng ta Hợp Thể kỳ thì ngon, ngươi không Độ Kiếp kỳ thì đừng hòng đi theo đại thiếu gia làm gì.
Nhìn Lão Mã lộ vẻ cười nhạt, Hứa Du tỉnh táo hơn một chút, kiên quyết lắc đầu.
Bỗng nhiên Lão Mã không hiểu hỏi: “Ngươi đến Vấn Đạo tông làm gì, sao họ lại tìm đến ngươi?”
“Làm gì?” Hứa Du lập tức ngớ người.
Chỉ thấy một đệ tử trông coi sơn môn đang dẫn đường cho Đại trưởng lão.
“Đại trưởng lão, chính hắn đã hối lộ chúng ta, đây là hai nhẫn trữ vật hắn đưa cho chúng ta.”
Hứa Du: “…”
Trên mặt Đại trưởng lão nở một nụ cười giống như của Hứa Du, cười tủm tỉm: “Hứa lão đệ, nói đi, hối lộ đệ tử bản tông, chuyện này không nhỏ, ngươi muốn ta báo quan bắt ngươi, hay là nhốt ngươi ở Vấn Đạo tông vài ngày?”
Đại trưởng lão là người đứng đầu Nhiệm Vụ đại điện của Vấn Đạo tông, nắm giữ tất cả thông tin tình báo, hiện tại hắn đã Hợp Thể kỳ.
Gia chủ Mạnh gia, Yêu Vương Lão Mã, Hứa Du, ba người họ từng thề sống chết cùng nhau, tuổi trẻ từng đi khắp nơi, mối quan hệ vô cùng khăng khít. Sau này, Hứa Du trở thành quản gia của Mạnh gia, Lão Mã thì thỉnh thoảng ở Mạnh gia, thỉnh thoảng lại về quê hương Đông Hải.
“Ở Vấn Đạo tông đi.” Hứa Du nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đại trưởng lão không nói nhiều, móc ra một bộ xiềng xích đã chuẩn bị sẵn, ầm một tiếng đeo lên người Hứa Du.
“Uy, đừng ác như vậy chứ.”
Đại trưởng lão cười lạnh: “Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì, chỉ là cảm thấy làm quản gia quá mệt mỏi, nhân cơ hội bị bắt để nghỉ ngơi vài ngày ở Vấn Đạo tông thôi.”
“Thành thật khai ra, ta cũng không khó tính, nhưng ngươi cứ phải tính toán như vậy… Không bắt ngươi thì bắt ai! Đi theo ta!”
Hắn nghĩ, ngươi gan lớn mật dày, bày trò trước mặt ta, đừng trách ta không khách sáo.
Hứa Du tuyệt vọng liếc nhìn Lão Mã, thấy Lão Mã đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, Mạnh Cảnh Chu đẩy cửa bước vào.
“Lão Mã, ta với Lục huynh chuẩn bị đi Yêu Vực.”
Lão Mã tái mặt, muốn đổi vị trí với Hứa Du.