Chương 448 Đại trưởng lão_ Ta cái gì việc đời chưa thấy qua_
- Trang chủ
- Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)
- Chương 448 Đại trưởng lão_ Ta cái gì việc đời chưa thấy qua_
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 448 Đại trưởng lão_ Ta cái gì việc đời chưa thấy qua_
Chương 448: Đại trưởng lão: Ta cái gì việc đời chưa thấy qua?
Lục Dương tinh thần không gian náo nhiệt khác thường, có đến năm vị cường giả, bao gồm một vị Thượng Cổ Tiên nhân, ba vị đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cùng một vị Kim Đan đại năng.
Lục Dương thầm nghĩ, tinh thần không gian của mình có vẻ hơi đông đúc?
Hơn nữa, không gian tinh thần của mình, do Bất Hủ tiên tử trang trí, mang vẻ trắng trẻo, tròn trịa, nhìn sao cũng không giống là tinh thần không gian của một vị đại lão gia.
Thời điểm này, Bất Hủ tiên tử đang làm chủ tinh thần không gian, đối diện ba tù nhân mà tuyên bố.
“Ba người các ngươi phải thành thật chờ đợi, đừng ngọ ngoạy, đây là địa bàn của bản tiên, Lục Dương tiểu tử này là nhị đương gia của Bất Hủ nhất mạch, là bản tiên bảo vệ. Thái độ với hắn phải như với bản tiên, nghe rõ chưa!”
Bất Hủ tiên tử chống nạnh, chỉ tay ra lệnh, chẳng khác nào một tiểu thư kiêu ngạo trong nhà.
Vũ Hữu Đạo cùng những người khác, vốn là cường giả Độ Kiếp kỳ, hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý, ăn uống ngủ nghỉ đều là phẩm chất thượng hạng. Đặc biệt là Vũ Hữu Đạo, là đời thứ sáu của Ngu Đế, người mạnh nhất trong các đời Ngu Đế, từng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp quyền lực khi còn làm Ngu Đế, giờ đây phải quỳ trên đất trong tinh thần không gian chật hẹp, nghe người ta ra lệnh, quả thật thảm đạm.
Ba người liếc nhìn nhau, đáy mắt hiện rõ vẻ cay đắng.
Ngay cả Vũ Hữu Đạo cũng đã mất đi kiêu ngạo ngày xưa.
Thua kém về thực lực, đành phải chấp nhận.
Bọn hắn mới chỉ là Độ Kiếp kỳ, ngủ say mười tám vạn năm, chọn thời điểm này tỉnh lại với mục đích thành tiên.
Trái lại, Bất Hủ tiên tử đã sớm thành tiên, khoảng cách biệt này là không thể tính toán nổi.
Hơn nữa, vị Vô Thượng Đại Thiên Tôn này rốt cuộc là ai?
Ba người vắt óc suy nghĩ cũng không thể nào tưởng tượng được sự chênh lệch giữa mình và vị tiên tử trước mặt.
Lục Dương yên tâm rời khỏi tinh thần không gian. Với Bất Hủ tiên tử ở đó, ba vị Độ Kiếp kỳ này không thể gây sóng gió gì trong không gian tinh thần.
Cùng cảnh giới có thể trấn áp ba người, huống chi là chênh lệch mười đại cảnh giới.
Bên ngoài, Lộ tông chủ may mắn sống sót, tất cả mọi người đều vui mừng. Khâu Tấn An và Lữ châu mục vẫn còn cảm khái vì không bắt được được Vũ Hữu Đạo cùng ba người kia, hoàn toàn không biết rằng ba người bọn họ đang bị giam giữ trong đầu Lục Dương.
“Đáng tiếc là không bắt được Vũ Hữu Đạo ba người này, nếu bắt được chắc chắn là một công lớn.”
“Đừng quá lo lắng, quốc vận vẫn còn, Hán Thủy thành bình an đã là điều may mắn rồi.”
Lục Dương từng thắc mắc tại sao Bất Hủ tiên tử không bắt giữ ba người bọn họ rồi giao cho Khâu Tấn An ngay lập tức, mà lại cố tình để họ trốn thoát rồi bắt lại vào tinh thần không gian.
Nguyên nhân có thể có ba điểm: một là, Khâu Tấn An và những người khác có năng lực hạn chế, không chắc có thể giam giữ được Vũ Hữu Đạo cùng ba người kia; hai là, hành động này có thể lộ tẩy thân phận của Bất Hủ tiên tử; ba là, phù sa không lưu ruộng người ngoài, cho Lữ châu mục và Khâu Tấn An còn không bằng cho Vấn Đạo tông, có thể đổi được chút công đức.
Cân nhắc tính cách của Bất Hủ tiên tử, có lẽ nàng chỉ quan tâm đến điểm thứ ba.
Khâu Tấn An chú ý đến Mạnh Cảnh Chu trong đám người, vẫy tay gọi hắn lại: “Trước đó ta mượn thân thể của ngươi đã nói, để đổi lấy điều này, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một Ngũ Hành pháp thuật. Khi nào có thời gian ngươi hãy đến Ngũ Hành tông học tập.”
Ban đầu Khâu Tấn An dự định mượn thân thể Mạnh Cảnh Chu ra tay với Ba Lão Nhị, rồi trả lại Mạnh Cảnh Chu, hoàn thành lời hứa. Nhưng tình thế thay đổi quá nhanh, vừa có nhân quả phản phệ, vừa phải đến Hoang Châu, lại thêm sự xảo trá của tu sĩ Đại Ngu, cho đến bây giờ mới giải quyết xong mọi chuyện.
Đại chiến kết thúc, còn rất nhiều việc cần phải giải quyết hậu quả, ví dụ như tàn dư quỷ quái trong thành, liệu còn tu sĩ Đại Ngu nào ẩn náu trong thành hay không, ổn định lòng dân… Khâu Tấn An phải tạm thời ở lại đây, giúp Lữ châu mục cùng nhau xử lý.
Trong trận chiến vừa rồi, Bất Hủ tiên tử đã thể hiện thần uy, phá hủy Âm Thi sơn mạch, diệt trừ đại bản doanh của Cản Thi tông và lượng lớn âm khí tích tụ hàng vạn năm.
Tuy nhiên, nhờ có Lộ Bát Thiên, một cường giả Độ Kiếp kỳ gà mờ, Cản Thi tông rất nhanh sẽ khôi phục lại sự phồn hoa trước đây.
Nói theo logic, nửa bước Độ Kiếp kỳ và gà mờ Độ Kiếp kỳ cũng chẳng khác gì nhau.
Manh Cảnh Chu đã giải trừ nhân quả phản phệ, hoàn thành mục đích đến Hoang Châu, Lục Dương cùng hai người cáo biệt Triệu Phá, lên xe ngựa quay về Vấn Đạo tông.
Trước khi đi, có một vị đại năng tiến vào Hán Thủy thành, sau lưng đi theo một đội ngũ hùng hậu, tinh binh thiện tướng, trên bầu trời lượn lờ toàn là Kim Đan kỳ.
Những người này là đội quân trú phòng ở biên giới Đại Hạ và Kim Sắc phật quốc, người lãnh đạo là một lão tướng quân Độ Kiếp kỳ. Sau khi [quy tắc] bị phá vỡ, lão tướng quân này đã cảm ứng được sự bất thường ở Hán Thủy thành, liền điểm binh khiển tướng, nhanh chóng đến đây.
Vẫn là đến muộn một bước, Bất Hủ tiên tử đã lặng lẽ giải quyết mọi chuyện.
“Hôm trước có nhiều người quá nên không dám hỏi, vừa rồi người ra tay có phải Bất Hủ tiên tử bên trong ngươi không?” Mạnh Cảnh Chu cuối cùng không kìm nén được sự tò mò, nhẫn nhịn suốt đường đi, cuối cùng cũng hỏi ra.
Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt và Lão Mã đều tận mắt chứng kiến Lục Dương phục sinh Bất Hủ tiên tử.
Ở đây không có người ngoài.
“Chính là nàng.”
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đồng thời hít một hơi khí lạnh, họ tận mắt chứng kiến Bất Hủ tiên tử dùng sức mạnh Độ Kiếp sơ kỳ đánh bại Vũ Hữu Đạo và ba người kia dễ dàng như trở bàn tay.
Đồng cấp vô địch a.
Mạnh Cảnh Chu không ngờ chiến lực của Bất Hủ tiên tử lại mạnh như vậy, ngưỡng mộ nhìn Lục Dương, có tiên nhân chỉ dẫn bên cạnh, trách sao sức chiến đấu của Lục Dương lại khủng khiếp như vậy, chắc chắn là công lao của tiên nhân.
“Không chỉ ra tay giải quyết ba tên tu sĩ Đại Ngu kia, tiên tử còn bắt linh hồn của chúng về, giam giữ ngay trong đầu ta đấy!” Lục Dương chỉ vào đầu mình.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đang chuẩn bị hít sâu một hơi thì thân thể đột nhiên lay chuyển, ngã trái ngã phải.
Xe ngựa vốn đang chạy ổn định đột nhiên kịch liệt rung lắc.
Mạnh Cảnh Chu thăm dò, phát hiện Lão Mã đang biểu hiện khác thường, dùng không gian pháp thuật thúc giục, bốn chân chạy như bay, với tốc độ nhanh nhất lao về phía Vấn Đạo tông. Lão Mã không dám chậm trễ, nó sợ a, trên xe không chỉ có ba tiểu gia hỏa Kim Đan kỳ, còn có linh hồn của ba tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nếu không nhanh đi về thì sao!
Dưới sự thúc giục điên cuồng của Lão Mã, ba người nhanh chóng trở về Vấn Đạo tông, Lão Mã mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an toàn.
“Hai ngươi cứ đi trước đi, ta ghé Nhiệm Vụ đại điện một chuyến, bàn giao việc lần này với sư huynh Đái.” Lục Dương đi trước chào Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt, tiến về Nhiệm Vụ đại điện.
Đến Nhiệm Vụ đại điện, Lục Dương khách khí hỏi thăm phòng thủ sư tỷ.
Vị sư tỷ này Lục Dương quen biết, từng xếp hạng trước anh.
“Đường sư tỷ, Đái sư huynh có ở đây không, ta lần này đi ra ngoài có chút thu hoạch, muốn bàn giao với sư huynh Đái.”
“Đái sư huynh không có, nhưng Đại trưởng lão đang ở đó, ngươi có thể nói với lão nhân gia.”
Lục Dương lúc này mới nhớ ra, sư huynh Đái chỉ tạm thời thay thế Đại trưởng lão quản lý Nhiệm Vụ đại điện, người phụ trách Nhiệm Vụ đại điện thực sự là Đại trưởng lão.
“Được.”
“Sư huynh Đái đi trước đã căn dặn, nói nếu Lục sư huynh có việc có thể trực tiếp vào.”
Lục Dương gật đầu, cảm ơn Đường sư tỷ, đi theo con đường quen thuộc đến chỗ sâu trong Nhiệm Vụ đại điện.
…
Đại trưởng lão đã lâu trở lại Nhiệm Vụ đại điện, sàng lọc các loại tình báo, ước định cấp bậc nhiệm vụ và mức độ nguy hiểm, phán đoán hướng đi tương lai.
“Há, Tiểu Đái cũng không biết thông cảm cho sự già nua của ta.” Đại trưởng lão đau khổ xoa khóe mắt, nằm trên ghế nghỉ ngơi.
“Đại trưởng lão, ngài ở đây à?” Tiếng gõ cửa vang lên.
“À, là Lục Dương a, vào đi.” Đại trưởng lão ngồi thẳng dậy, chú ý đến hình người.
Ông nhớ lại lời căn dặn của Đái Bất Phàm trước khi đi.
Con ta tọa trấn Nhiệm Vụ đại điện, con phải để mắt đến Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, nếu bọn chúng có việc gì thì báo cho con, chắc chắn là chuyện lớn, con nhớ đừng bất ngờ.
Đại trưởng lão cười khẩy, chẳng hề bối rối, những việc Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu làm đều nằm trong tay ông. Chẳng phải chúng đã trà trộn vào Bất Hủ giáo, giải quyết Bất Hủ giáo, thành lập Thiên Đình giáo, lừa gạt Cửu U giáo hay sao?
Tiểu Đái vẫn còn trẻ, chưa thấy nhiều chuyện lớn, loại chuyện này mới làm hắn kinh ngạc.
Còn ông, đường đường nửa bước Độ Kiếp kỳ, cường giả mạnh nhất dưới Độ Kiếp kỳ, chuyện gì chưa từng thấy qua, chuyện lớn nào ông chưa từng xử lý?
“Lục Dương a, nghe lũ tiểu tử nói ngươi đi Hoang Châu, bây giờ đã trở về, có chuyện gì?” Đại trưởng lão chậm rãi nhấp một ngụm trà, vẻ mặt lạnh lùng.
“Thực ra là vậy, ta bắt được linh hồn của ba tên Độ Kiếp kỳ ở Hoang Châu, bây giờ chúng đang bị giam giữ trong đầu ta.”
“Phốc ——”