Chương 391 Đan độc không phân biệt
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 391 Đan độc không phân biệt
Chương 391: Đan độc không phân biệt
“Sao rồi, ta đã luyện thành chưa?”
“Ngươi… cái này học à…” Bất Hủ tiên tử cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp, phát hiện việc trả lời câu hỏi của Lục Dương quả thật khó khăn.
“Xem như Chưởng Trung Càn Khôn, chỉ là lớn nhỏ không tương xứng.”
Bất Hủ tiên tử khoát tay: “Cỡ như một thôn xóm nhỏ như vậy, chiêu này của ngươi nên gọi là Chưởng Trung Thôn Xóm.”
Lục Dương nhìn lòng bàn tay với không gian thu nhỏ, xác thực không lớn là bao.
“Chưởng Trung Thôn Xóm nghe thật chẳng lọt tai, ta phải biện luận mới thôi,” hắn nói, “Sao có thể gọi thôn xóm được? Không gian tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng là vũ trụ thu nhỏ, ngươi xem này, còn có tinh thần toàn chuyển, phải gọi là ‘trong bàn tay nhỏ chứa càn khôn’ mới đúng!”
Bất Hủ tiên tử khịt mũi coi thường lý do của Lục Dương: “Thôi đi, một nắm cát xoay quanh còn tự xưng là tinh thần.”
Nàng thổi một hơi khí vào lòng bàn tay Lục Dương, Tinh Thần sa lập tức tan biến, không còn dấu vết.
Lục Dương thấy không thuyết phục được, đành phải nhận thua: “Được rồi, Chưởng Trung Thôn Xóm thì cứ gọi Chưởng Trung Thôn Xóm, dù sao cũng là một loại pháp thuật không gian.”
Lục Dương nhanh chóng bỏ qua chuyện đặt tên pháp thuật, mà tập trung thăm dò cách thi triển Chưởng Trung Thôn Xóm.
“Chưởng Trung Càn Khôn có thể áp sập cả một thế giới, khiến người không thể chống cự, vậy Chưởng Trung Thôn Xóm hẳn là cũng có thể!”
Lục Dương bắt chước Bất Hủ tiên tử, tay phải đè xuống phía dưới.
“Chưởng Trung Thôn Xóm!”
Ầm ầm ——
Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, kích thước tương đương một thôn xóm, tạo cảm giác áp bách kinh người, khiến tâm hồn rung động!
Nhưng bàn tay lớn còn chưa chạm đất, đã dần mờ đi, biến mất không dấu vết.
“Hô hô ——”
Lục Dương thở dốc, há miệng nuốt linh khí, giống như người chết đuối được cứu sống, liều mạng hít thở.
Hắn không phải cố ý giải tán Chưởng Trung Thôn Xóm, mà là linh lực bản thân không đủ để duy trì trạng thái của pháp thuật.
Chỉ một kích này đã tiêu hao gần hết linh lực của hắn.
“Chiêu này đối với ngươi bây giờ vẫn còn quá khó khăn.” Bất Hủ tiên tử lắc đầu, ngay cả trẻ con thi triển Chưởng Trung Càn Khôn cũng không phải là chuyện Kim Đan trung kỳ có thể làm được.
Tuy nhiên, nếu có thể hoàn toàn thi triển chiêu này, thì Kim Đan kỳ cũng không ai có thể ngăn cản!
Ngay cả những thiên tài Kim Đan kỳ xuất sắc nhất cũng đừng mong chống đỡ!
Lục Dương nhanh chóng tìm ra giải pháp: “Có lẽ có thể vừa nuốt đan dược, vừa thi triển Chưởng Trung Thôn Xóm.”
Hắn ngồi khoanh chân, mất nửa khắc đồng hồ để khôi phục trạng thái, điều chỉnh tâm tình, rồi thử lại.
Hắn lấy ra một hồ lô dược, bên trong toàn là Đại Hoàn đan, thứ hắn đã ăn từ nhỏ đến lớn, chẳng còn gì lạ hơn.
Lục Dương đổ một viên Đại Hoàn đan vào miệng, rồi lại lần nữa thi triển Chưởng Trung Thôn Xóm.
Vẫn là bàn tay chưa kịp rơi xuống đã tan biến, Lục Dương mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
“Không được, một viên Đại Hoàn đan không đủ.”
Lại qua nửa khắc đồng hồ, Lục Dương nuốt ba viên Đại Hoàn đan, rồi thi triển Chưởng Trung Thôn Xóm.
Bàn tay lớn giữa không trung vẫn tan biến.
“Ba viên cũng không đủ sao?”
Lục Dương nghiến răng, rốt cuộc phải ăn bao nhiêu Đại Hoàn đan mới thành công?
Năm viên, sáu viên, bảy viên, tám viên, chín viên, mười viên…
Cuối cùng Lục Dương đi đến kết luận —— phải nhồi nhét đầy miệng Đại Hoàn đan mới được.
Và điều đó dẫn đến một vấn đề khác —— chất đầy nuối không trôi, cố gắng nuốt cũng không thể khôi phục lại được.
“Đúng rồi, có thể tìm Thất trưởng lão giúp đỡ!”
Thất trưởng lão là luyện đan đại sư số một của Trung Ương đại lục, chắc chắn có thể luyện chế ra đan dược giúp khôi phục linh lực nhanh chóng!
Hơn nữa, vì Lục Dương đã tặng Thất trưởng lão một gốc Mục Thiên thảo có linh trí, ông ta đã chủ động đề nghị giúp Lục Dương luyện đan ba lần!
Nói làm ngay!
Lục Dương tìm đến Thất trưởng lão, ông ta đang mở lò luyện đan, hương đan thơm ngát, chỉ ngửi thôi đã biết không có độc.
“Ha ha, ta cuối cùng cũng luyện thành Phá Cảnh đan!”
Thất trưởng lão cười lớn, việc luyện chế ra một loại đan dược chưa từng có khiến ông cảm thấy thành tựu tăng vọt.
“Chúc mừng Thất trưởng lão!” Lục Dương thấy cảnh này, đưa tay chúc mừng, hắn vẫn đứng từ xa, không làm phiền Thất trưởng lão luyện đan, đợi đến khi luyện đan hoàn thành mới tiến lên.
“À, là Lục Dương a, tiếc là ngươi vẫn còn ở Kim Đan kỳ, không thể thử Phá Cảnh đan mới luyện của ta, đây là loại đan dược chưa từng xuất hiện trước đây!”
Lục Dương hơi do dự, nghe ý của Thất trưởng lão, có vẻ như ăn viên đan này sẽ có thể tăng lên Kim Đan kỳ, theo những gì hắn biết, loại đan dược này đã từng tồn tại từ lâu.
Thất trưởng lão khoát tay: “Những kẻ tục tằn kia luyện đan sao có thể so với ta được, Phá Cảnh đan bên ngoài làm ẩu, chẳng có chút mỹ cảm nào!”
Lục Dương cẩn thận hỏi: “Vậy đan dược ngài luyện chế…”
“Phá Cảnh đan bên ngoài, chỉ là để tu sĩ Trúc Cơ nuốt, tăng lên Kim Đan kỳ, hiệu quả kém xa!”
“Ta luyện chế mấy viên Phá Cảnh đan này, không chỉ giúp tu sĩ Trúc Cơ tăng lên Kim Đan kỳ, mà còn có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh giáng cấp xuống Kim Đan kỳ!”
Lục Dương: “…”
Hắn cảm thấy Thất trưởng lão có lẽ không được hòa nhập với thế giới bên ngoài cho lắm.
Dù nói đan độc không phân biệt, luyện đan sư hoặc nhiều hoặc ít đều am hiểu dược lý.
Nhưng giống Thất trưởng lão, đan độc cân bằng phát triển lại hiếm thấy.
Lục Dương nhớ lại lần đầu đến Đan Đỉnh phong, bị mùi thơm độc của đan dược làm ngất xỉu, dưới sự dẫn dắt của Thất trưởng lão, các sư huynh sư tỷ của Đan Đỉnh phong đều tinh thông dược lý, kỹ năng của họ không cần luyện đan cũng đã vượt trội.
Tất nhiên, dù họ luyện chế là đan dược, cũng không thể đảm bảo bên trong không có độc, hoàn toàn quán triệt lý niệm đan độc không phân biệt.
“Nhìn thấy là duyên phận, ta tặng ngươi một viên.” Thất trưởng lão búng ngón tay, một viên đan dược Thanh Văn rơi vào tay Lục Dương.
“Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Là vậy, ta vừa học được một pháp thuật, tiêu hao pháp lực rất lớn, thi triển đến một nửa liền cạn kiệt pháp lực, bị ép phải gián đoạn, ta muốn nhờ ngài luyện chế một viên đan dược có thể giúp ta khôi phục pháp lực nhanh chóng.”
“Ừm, trường hợp như của ngươi cũng có tiền lệ, luyện chế cũng không khó, lại đây, ta sờ kinh mạch của ngươi một chút.”
Thất trưởng lão nắm lấy cổ tay Lục Dương, hơi kinh ngạc: “Ta khi ở cảnh giới của ngươi, lại không có nhiều linh lực dự trữ như vậy, không thể nào, với lượng linh lực dự trữ của ngươi, thi triển pháp thuật gì cũng không thể hao hết được.”
“À, ta không muốn nói là pháp thuật gì cũng được, tu tiên giả có bí mật là chuyện bình thường, ví dụ như lão Cửu thể nội phong ấn thượng cổ hung thú, lão tứ khi còn bé đặt một đống Xuân Cung đồ dưới gầm giường.”
Lục Dương cảm thấy những bí mật này có lẽ không chỉ giới hạn trong tu tiên giả.
“Không phải ta không muốn nói, thật sự là giải thích hơi rắc rối, ta thi triển cho ngươi xem một lần.”
Lục Dương không sợ lộ tẩy sự tồn tại của Bất Hủ tiên tử, dù sao mọi người cũng sẽ nghĩ là đại sư tỷ dạy hắn.
Lục Dương đi vào một khoảng trống, vỗ một cái xuống đất, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, che khuất ánh nắng, bao phủ đỉnh núi, chưởng phong kinh người, thổi đến cỏ xanh quỳ xuống đất.
Bàn tay lớn giữa không trung biến mất.
Thất trưởng lão thấy cảnh này, đồng tử hơi co lại, vì đó mà kinh ngạc, ông chưa từng thấy qua pháp thuật này, dựa vào khí thế vừa rồi phán đoán, pháp thuật này tuyệt đối không phải Kim Đan kỳ có thể thi triển, Lục Dương có thể thi triển được, đã là chuyện phi thường.
“Hảo hảo pháp thuật lợi hại! Pháp thuật này tên là gì!?”
Lục Dương trịnh trọng nói: “Thượng Cổ tuyệt học, Tiên nhân truyền thừa, vô thượng đại thần thông, Chưởng Trung Thôn Xóm.”
Thất trưởng lão kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Dương, sao cảm giác tên pháp thuật không xứng với tiền tố?