Chương 390 Học tập Chưởng Trung Càn Khôn
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 390 Học tập Chưởng Trung Càn Khôn
Chương 390: Học tập Chưởng Trung Càn Khôn
“Ta cảm thấy ngươi đối với đạo không gian có ngộ tính phi thường, hãy suy nghĩ kỹ một chút. Chỉ Xích Thiên Nhai vốn chẳng phải thứ tu vi hiện tại của ngươi có thể học được, không bằng ngươi cứ từ từ lĩnh hội?” Bất Hủ tiên tử, với tư cách là đệ nhất trong Ngũ Tiên Thượng Cổ, vô cùng tán thưởng thiên phú không gian pháp thuật của Lục Dương.
Thời kỳ Thượng Cổ, nếu có người được Bất Hủ tiên tử khen ngợi, ắt hẳn sẽ có được vô vàn cơ duyên, đủ để một bước phi thăng.
Lục Dương hoàn toàn không có loại giác ngộ đó, hắn chỉ cho rằng Bất Hủ tiên tử đang cho mình một khảo nghiệm.
Nếu là thời Thượng Cổ, dù tu vi cao thấp cũng đành phải chịu tiếng “không biết điều” từ người trên.
“Được rồi, học thì học thôi.”
Lục Dương cảm thấy bản thân đã tu luyện quá lâu, học thêm một chút cũng không có gì hại, coi như là nghỉ ngơi, thư giãn đầu óc.
“Ta cũng không kỳ vọng ngươi có thể học được Chưởng Trung Càn Khôn. Dù sao chỉ cần nắm vững nguyên lý pháp thuật, nó cũng rất hữu ích trong việc thi triển các không gian pháp thuật khác. Dù là tốc độ học hay tốc độ thi triển, đều sẽ được tăng lên đáng kể!”
Bất Hủ tiên tử biết rõ việc Lục Dương học Chưởng Trung Càn Khôn là khó khăn, nhưng nàng vẫn quyết tâm muốn dạy.
Nàng muốn dạy, ai dám ngăn cản?
Lục Dương nhảy xuống khỏi tảng đá khí kiếm, lộn ba vòng trên không trung, dang hai tay ra, thuận thế rơi xuống đất.
Bất Hủ tiên tử kéo Lục Dương vào không gian tinh thần, hơi động ý niệm, biến bộ đồ ngủ của hắn thành một bộ nho bào quen thuộc của tư thục tiên sinh. Toàn thân hắn trông trí thức hơn vài phần.
“Hắc hắc, như vậy mới có cảm giác hơn.”
“Trước khi dạy ngươi, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một phen!”
Lục Dương còn chưa kịp phản ứng gì, đã cảm thấy không gian tinh thần rộng lớn này trở nên vô biên vô hạn, mờ tối như mực. Điều bắt mắt nhất là những ngôi sao khổng lồ ngay trước mặt, xa xôi hơn là những điểm sáng nhỏ nhấp nháy – những ngôi sao ở khoảng cách cực xa.
Bất Hủ tiên tử đứng trước mặt Lục Dương, duỗi tay nhỏ ra, mạnh mẽ đè xuống!
Lục Dương ngước đầu lên, nhắm mắt lại. Vũ trụ quá tối, hắn không nhìn rõ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang đè xuống đỉnh đầu.
“Ừm?”
Lục Dương phát hiện những ngôi sao phía trên đột nhiên biến mất, như thể bị thứ gì đó che khuất!
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ bóng tối, lấp đầy tầm nhìn của hắn. Lục Dương hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài bàn tay đó!
Các đường vân trên lòng bàn tay vô cùng rõ ràng, từng vòng vân tay tựa như quỹ đạo của các vì sao, các ngôi sao dường như chỉ là cát bụi trong lòng bàn tay!
Lục Dương từng trải qua áp lực từ núi cao sập xuống, từng trải qua uy áp khi Độ Kiếp, nhưng so với bàn tay khổng lồ này, tất cả đều không đáng để nhắc tới, hoàn toàn không thể so sánh được!
Áp lực, ngạt thở, tuyệt vọng… đủ loại cảm xúc trào dâng trong lòng, không thể ngăn cản được sự phát triển điên cuồng!
“Nhìn kỹ đây, đây chính là Chưởng Trung Càn Khôn.”
Bàn tay lớn đập xuống, trước mắt Lục Dương tối sầm lại, ý thức tan biến.
Khi hắn tỉnh lại, Bất Hủ tiên tử đang nghiêng người trán trên người Lục Dương, đôi mắt sáng rực không chớp mà quan sát hắn.
“Dọa ngươi giật mình?”
“Không, ta là bị người chụp c.h.ế.t rồi.”
“A, cũng đúng. Vậy là ngươi đã hiểu được uy lực của Chưởng Trung Càn Khôn rồi chứ?”
Lục Dương vẫn còn sợ hãi, thầm nghĩ sau này nên thận trọng với Bất Hủ tiên tử mới được.
“Tiên tử, người có thể mở rộng không gian tinh thần của ta được không?”
Lục Dương nhớ lại việc Bất Hủ tiên tử từng phàn nàn về không gian tinh thần quá nhỏ của mình, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Bất Hủ tiên tử chống nạnh, kiêu ngạo nói: “Có thể tạm thời mở rộng. Trước đây ta làm không được, nhưng gần đây ta ngủ suốt ngày, khôi phục lại một chút thực lực.”
“Bởi vì cái gọi là một bông hoa một thế giới, một cây một kiếp phù du, một cọng cỏ một bồ đề, một lá giống nhau đến, một cát một cực lạc, một phương một tịnh thổ, cười một tiếng nhất trần duyên, nhất niệm một thanh tĩnh, nhỏ bé sự vật vẫn là thế giới.”
“Chưởng Trung Càn Khôn chính là bắt nguồn từ lý niệm này. Bên trong lòng bàn tay cũng là một thế giới, và là một đại thế giới vô cùng bao la!”
Lục Dương có chút ngộ ra. Hắn đã từng nghe nói Phật môn thịnh hành không gian pháp thuật, có lẽ chính là bắt nguồn từ lý niệm này.
“Nếu ngươi muốn tu luyện Chưởng Trung Càn Khôn, trước hết phải quan tưởng. Quan tưởng về bản thân, coi bản thân như một đại thế giới.”
“Đồng thời, ngươi còn phải quan tưởng về đại thế giới chân thật. Mọi điểm, mọi tích của thế giới đều xuất hiện trong đầu ngươi, tạo ra một đại thế giới chân thật trong đầu.”
“Trong ngoài hòa hợp, không gian xoay chuyển, hạt cải Tu Di, vô tận lớn nhỏ… Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa của những lời này, thì cũng có thể thi triển Chưởng Trung Càn Khôn.”
Bất Hủ tiên tử tỉ mỉ giảng giải nguyên lý của Chưởng Trung Càn Khôn, khi nói đến những chỗ sâu thẳm, nàng còn chia nhỏ thành nhiều điểm, giải thích tri thức này từ nhiều góc độ khác nhau, chỉ mong Lục Dương có thể học được nó ngay lập tức.
“Được rồi, giảng dạy đến đây là đủ. Ngươi ra ngoài thử xem.” Bất Hủ tiên tử nhấc chân, đá Lục Dương ra khỏi không gian tinh thần.
Ý thức trở về thực tại, Lục Dương lấy lại bình tĩnh, bắt đầu hồi tưởng lại những gì Bất Hủ tiên tử đã dạy.
“Trong ngoài hòa hợp, chính là kết hợp quan tưởng và thực tế… Vô cùng lớn tức vô cùng bé, sự chuyển hóa giữa lớn nhỏ là tinh túy của không gian pháp thuật…”
“Trong ngoài hòa hợp, chính là kết hợp quan tưởng và thực tế… Vô cùng lớn tức vô cùng bé, sự chuyển hóa giữa lớn nhỏ là tinh túy của không gian pháp thuật…”
Lục Dương duỗi tay, quan sát các đường vân trên lòng bàn tay. Không chừng các đường vân này thật sự ứng với quỹ đạo của các vì sao?
Hắn rót linh lực vào đôi mắt, tạm thời tăng cường thị lực, nhìn thấy sâu hơn trong các đường vân, tới tận các tế bào trên da.
Mỗi tế bào tạo thành tổ chức, lại giống như một vũ trụ thu nhỏ. Có lẽ mỗi tế bào là một sinh linh khác? Vậy là trên bàn tay có vô số sinh linh không thể đếm được?
“Cái gọi là một bông hoa một thế giới, có lẽ đúng là ý này?”
Lục Dương nhíu mày suy nghĩ, kết hợp những gì đã học được với lời dạy của Bất Hủ tiên tử, dần dần tìm ra những lý niệm của Phật môn, hoặc nói cách khác là cơ sở nguyên lý của Chưởng Trung Càn Khôn.
“Tiên tử đã biểu diễn cho ta, càn khôn chính là thế giới. Chưởng Trung Càn Khôn là thế giới trong tay, là cực hạn của không gian pháp thuật, có cả công lẫn thủ…”
Lục Dương lẩm bẩm, lật qua lật lại bàn tay, trong lòng dần dần ngộ ra, tựa như một tia nắng sớm xua tan đi bóng tối trong lòng, mở ra tấm màn che của một thần thông huyền bí!
“Nguyên lai là như vậy…”
Lục Dương đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người, khóe miệng nở một nụ cười tự tin.
“Ta học được rồi.”
Bất Hủ tiên tử hiện thân, nghĩ rằng Lục Dương đã bỏ cuộc, trấn an nói: “Không sao đâu, coi như chưa học được, ngươi cứ nắm vững nguyên lý, đợi đến khi tu vi đạt đến một mức nhất định thì sẽ học được thôi.”
“Chờ đã, ngươi vừa nói ngươi học được rồi?” Bất Hủ tiên tử kinh ngạc nhìn Lục Dương.
“Chưởng Trung Càn Khôn cần đại pháp lực để chống đỡ, linh lực của ta không đủ, không thể thi triển lâu dài, nhưng ta có Vô Địch đan, lượng linh lực dự trữ gấp năm đến mười lần so với người cùng cảnh giới, thi triển trong chớp mắt là vừa đủ!”
Lục Dương nhắm mắt lại, thân hóa lò luyện, phác họa ra hình dạng của thế giới. Người thường không thể làm được bước này, nhưng hắn có trí nhớ kiếp trước, biết vũ trụ là gì, lại có Bất Hủ tiên tử làm hình mẫu, với đủ loại yếu tố gia trì, hắn có thể thi triển Chưởng Trung Càn Khôn!
Lục Dương buông tay, lòng bàn tay mở ra, điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, khẽ quát một tiếng.
“Chưởng Trung Càn Khôn!”
Bất Hủ tiên tử tò mò quan sát, chỉ thấy một không gian xuất hiện trên lòng bàn tay Lục Dương. Bên trong không gian, các vì sao vận chuyển, tựa như một vũ trụ thu nhỏ!
“Thật sự để hắn tu luyện thành… Khoan đã, tại sao không gian trong tay lại nhỏ như vậy? Dài rộng chỉ khoảng một, hai dặm, còn các vì sao thì vô cùng nhỏ bé?”
“Thế nào, ta làm được rồi chứ?” Lục Dương dương dương tự đắc nhìn Bất Hủ tiên tử.
Khuôn mặt Bất Hủ tiên tử trở nên kỳ lạ.
Nếu như nàng thi triển là Chưởng Trung Càn Khôn, thì thứ Lục Dương thi triển ra chính là… Chưởng Trung Thôn Xóm?