Chương 343 Huyễn thuật cách dùng mới
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 343 Huyễn thuật cách dùng mới
Chương 343: Cách Dùng Mới Của Huyễn Thuật
Được sự trợ giúp của Vô Địch đan, Lục Dương may mắn thoát khỏi khôi lỗi đang truy đuổi.
Ngay khi Lục Dương vừa rời khỏi Thiên Môn phong, khôi lỗi liền dừng truy tung, đứng im tại chỗ, dõi theo bóng lưng Lục Dương dần khuất.
“May là khôi lỗi không thể rời núi.” Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn đã sớm nhận ra khôi lỗi bị giới hạn trong phạm vi hoạt động, không thể vượt quá Thiên Môn phong.
“Lục sư huynh, huynh chạy nhanh như vậy làm gì? Có chuyện gì không ổn ở Thiên Môn phong không?” Giọng nói của Đào Yêu Diệp vang lên phía sau Lục Dương.
Thiên Môn phong có Đại sư tỷ tọa trấn, làm sao có thể gặp nguy hiểm?
“Không, không có gì đâu, chỉ là lâu rồi không chạy bộ, chân tay hơi cứng nhắc thôi.” Lục Dương làm sao có thể nói thật là bị khôi lỗi đuổi đánh? Nói ra thật mất mặt.
“Vậy giờ này có việc gì sao? Ta gần đây nảy ra một ý tưởng mới về huyễn thuật, muốn tìm huynh trao đổi học hỏi.”
Lục Dương suy nghĩ một lúc, hiện tại cũng không vướng bận việc gì: “Được, đi Vô Trần phong đi?”
Trên đường đến Vô Trần phong, Lục Dương thuận miệng hỏi: “Sư muội có ý tưởng gì mới về huyễn thuật?”
“Là sau khi thấy huynh, Mạnh sư huynh và Man sư đệ hợp thể, ta nảy ra ý tưởng này. Các huynh đệ tự nguyện tiếp nhận huyễn thuật của ta, khiến ta nghĩ, liệu có thể sử dụng huyễn thuật trong chiến đấu, vượt ra ngoài phạm vi thường thấy không?”
“Ý tưởng này thật thú vị. Ngươi nói tiếp đi?”
“Thi triển huyễn thuật, khó khăn nhất là khiến đối phương chìm đắm trong ảo cảnh. Vậy tại sao chúng ta không đảo ngược suy nghĩ, tìm cách khiến đối phương tự nguyện chìm đắm vào huyễn thuật?”
Lục Dương như có điều suy ngẫm, trước đây chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng hắn cảm thấy hình như đã nắm bắt được ý Đào sư muội.
Hắn đi theo mạch suy nghĩ của Đào Yêu Diệp, nói: “Để đối phương tự nguyện chìm đắm trong huyễn thuật, cần thỏa mãn hai điều kiện. Một là sự an toàn, hai là sự dễ chịu.”
“Đảm bảo an toàn là điều kiện tiên quyết trong chiến đấu, một cam đoan tối thiểu. Còn để đối phương tự nguyện tiếp nhận huyễn thuật, cần cho họ trải nghiệm những điều mà họ không thể có được trong thế giới thực.”
“Huyễn thuật có đặc điểm là tạo ra thế giới ảo diệu, nếu ta có thể khiến đối phương được hưởng thụ những điều mà thực tế họ không thể đạt được, thì họ sẽ tự nguyện chìm đắm.”
“Vậy ý của Đào sư muội là, cho họ nhìn thấy những hình ảnh mà họ chưa từng thấy, tỉ như…?” Lục Dương không dám tưởng tượng, nhìn Đào Yêu Diệp đầy ngạc nhiên. Nào ngờ Đào Yêu Diệp lại nhìn hắn ngây ngô, hóa ra lại nghĩ đến những thứ mà chỉ đàn ông mới nghĩ đến.
Đào Yêu Diệp vui mừng gật đầu, cảm thấy Lục sư huynh quả nhiên thông minh, đã hiểu ý nàng nhanh như vậy.
“Đúng vậy, chính là cho họ xem cảnh chiến đấu của các tu sĩ!”
Lục Dương: “…”
Xin lỗi, ta đã đoán sai. Ta phải suy nghĩ lại.
Đào Yêu Diệp hưng phấn nói: “Ta không nói đến những trận chiến của tu sĩ cấp thấp, những trận chiến đó quá phổ biến rồi. Ta muốn nói đến trận chiến của các tu sĩ Kim Đan kỳ, chí ít phải có một trận xem được. Đặc biệt là Kim Đan kỳ có thể bay lượn trên không trung, linh lực dồi dào hơn nhiều so với Trúc Cơ kỳ, có thể thi triển vô số pháp thuật, rất đáng để thưởng thức!”
“Phàm nhân và các tu sĩ cấp thấp không có cơ hội được chứng kiến màn chiến đấu của các tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên. Nếu chúng ta thi triển huyễn thuật, cho họ xem những trận chiến đó, chắc chắn họ sẽ rất hài lòng!”
“Dĩ nhiên, ta cũng không làm từ thiện, đây là thu phí dịch vụ.”
Nàng còn muốn nhân cơ hội này kiếm tiền nữa.
“Ta đang nghĩ, bắt đầu luôn bằng một trận chiến, không có tiền căn hậu quả liệu có quá vội vàng không? Có lẽ nên thêm một chút kịch bản?”
Hai người đến trước cửa động phủ của Đào Yêu Diệp ở Vô Trần phong.
Đào Yêu Diệp lộ ra vẻ hưng phấn khác thường: “Ta sẽ biểu diễn cho huynh xem một chút, đừng chống cự.”
“Được thôi.”
Đào Yêu Diệp vẩy chiếc ô màu đỏ, dùng ô che khuất thân hình, khẽ lay nhẹ hai lần trước mặt Lục Dương, Lục Dương cảm thấy đầu óc quay cuồng. Khi hắn tỉnh táo lại, đã thấy mình đang đứng giữa một dãy núi trùng điệp.
Trong lòng hắn cảm thấy bồn chồn, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trước mắt có hai bóng người đứng lơ lửng trên không. Hai người mặc trang phục giống nhau, hình như là sư huynh đệ.
Một người trong đó khóc nức nở, giọng nói run rẩy: “Sư huynh, nói cho ta biết đi, tại sao ngươi lại g·iết sư phụ, g·iết tiểu sư muội mà ngươi yêu thích nhất, g·iết những sư huynh sư tỷ khác? Vì sao?!”
Người kia bật ra tiếng cười lớn, trên người tỏa ra một luồng khí âm trầm đáng sợ: “Ha ha ha, vì sao? Ngươi phải hỏi sư phụ ta đó! Hỏi hắn đi!”
“Ta?” Sư đệ kinh ngạc, không hiểu ý đối phương.
“Ta là người nhập môn sớm nhất, ngày đêm khổ luyện, tất cả chỉ để một ngày kế thừa y bát của sư phụ. Kể cả sau này có thêm các đệ tử khác nhập môn, ta cũng không để ý, vì thiên phú của họ không bằng ta!”
“Nhưng tất cả đều thay đổi khi ngươi xuất hiện, sư phụ lại muốn truyền chức chưởng môn cho ngươi!”
“Ta chất vấn sư phụ, nhưng sư phụ lại nói ta chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt, tầm nhìn quá hạn hẹp, ngươi mới là người kế thừa y bát thích hợp nhất!”
“Ta tức giận đến mức nào? Mấy năm luyện tập của ta, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là vì lợi ích cá nhân sao! Trong cơn phẫn nộ, ta g·iết c·hết hắn, vừa lúc tiểu sư muội chứng kiến cảnh này, sợ hãi kêu la, thu hút sự chú ý của người khác, để diệt khẩu, ta chỉ có thể g·iết họ!”
“Tiểu sư đệ, ngươi biết rõ mọi chuyện, ngươi cũng phải c·hết! Tu vi của ngươi kém xa ta, ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi!”
Trên người sư đệ bừng sáng một màn sương màu vàng kim, tỏa ra khí thế đối kháng với sư huynh.
Sư huynh kinh hãi: “Không thể nào, tu vi của ngươi hẳn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, sao lại ngang hàng với ta là Kim Đan hậu kỳ?!”
Sư đệ thần sắc lạnh lẽo, nhớ lại cảnh tượng đ·iện x·ác khắp nơi khi hắn đến tông môn, nhớ lại việc thoi thóp truyền công lực cho sư phụ của mình, nhớ lại tiểu sư muội trong ngực vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
Kẻ cầm đầu những tội ác này, phải c·hết!
Sư huynh cuối cùng hiểu ra, thần sắc điên cuồng: “Ta hiểu rồi, lão già đã truyền hết công lực cho ngươi! Ta biết, hắn luôn thiên vị ngươi!”
Sư đệ đã nhận được sự truyền thừa của sư môn, trong tay cầm hai pháp khí. Hắn vẩy chiếc kéo, kéo hóa thành hai con giao long màu vàng kim, há miệng nhào vào sư huynh.
Từ phía sau sư huynh vươn ra một móng vuốt khổng lồ, trấn áp hai con giao long màu vàng kim.
Sư đệ mở ra một bình ngọc, Hoàng Sa phun trào ra ngoài, tựa như một biển cả, nhào vào sư huynh. Sư huynh hét lên một tiếng, rút ra thanh đao từ hông, vung ra một luồng đao khí, chia đôi biển Hoàng Sa.
Sư huynh đệ triển khai một cuộc đại chiến, pháp bảo, pháp thuật, chiêu thức nối tiếp chiêu thức, khiến kẻ xem mắt hoa, đầu óc quay cuồng, chỉ ước gì mình cũng có thể tham gia vào trận chiến.
Bỗng nhiên, hình ảnh biến thành một bức tranh sơn thủy, sau đó chìm vào trong nước, mực nước loang lổ, tất cả đều biến mất. Lục Dương hoàn hồn, Đào Yêu Diệp đang cầm ô màu đỏ, cười khẽ nhìn hắn.
“Lục sư huynh, cảm thấy thế nào? Ta thử thêm một chút kịch bản vào, có thú vị hơn không?”
Lục Dương im lặng một lúc lâu, trong lòng vô cùng bất lực.
Thứ này chẳng phải là phim sao?
Thậm chí còn là phim có kinh phí cao!
“Có ý tưởng hay.”
Lục Dương cảm thán, hắn tin rằng nếu thứ này hoàn thiện, được tung ra thị trường, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền!