Chương 1199 In báo à, ta cũng có thể giúp một tay
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1199 In báo à, ta cũng có thể giúp một tay
Chương 1199: In báo à, ta cũng có thể giúp một tay
Chính như Lục Dương đã nói, ngoài Mạnh Cảnh Chu ra thì khó ai thích hợp hơn cho việc phỏng vấn này. Thấy Lục Dương mặt dày mày dạn khẩn cầu, Mạnh Cảnh Chu đành phải gật đầu đồng ý.
Đến cả tiêu đề báo, Lục Dương cũng chẳng cần tốn công nghĩ ngợi, Mạnh Cảnh Chu đã lo liệu sẵn: Lục thiếu hiệp hồng trần Hóa Phàm chém g·iết thành chủ.
“Vậy Lục Dương đạo hữu có thể kể lại trận chiến với giáo chủ Vô Tình giáo Dương Không Động lúc đó như thế nào không?” Mạnh Cảnh Chu nhập vai rất nhanh, bắt đầu phỏng vấn Lục Dương về tình hình lúc bấy giờ.
“Nói ra thì cũng chỉ là trùng hợp thôi. Lúc ấy ta đang ở vùng Cực Bắc, Mộc Tuyết Thành để hồng trần Hóa Phàm, ai mà ngờ được Dương Không Động đã sớm đoạt xá thành chủ Mộc Tuyết Thành rồi. Ta vì ngăn cản hắn đồ sát bách tính Mộc Tuyết Thành nên buộc phải đứng ra. May mắn trong quá trình giao chiến, cảnh giới của ta đột phá đến Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, lúc này mới có thể cùng Dương Không Động đánh một trận. Trải qua một hồi khổ chiến, ta đã chém g·iết được hắn.”
Lục Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân, cố gắng tái hiện lại cảnh tượng lúc đó, đây chính là đại tràng diện, phải miêu tả thật tốt mới được.
Mạnh Cảnh Chu vừa gật gù vừa ghi lại những lời Lục Dương nói: Lục Dương nói thẳng rằng việc chiến thắng Dương Không Động chỉ là trùng hợp.
“Dương Không Động là một cường địch. Hắn ngưng tụ Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, có thể thay đổi cảm xúc của người khác, từ đó ảnh hưởng đến tình hình chiến đấu. Loại đạo quả sơ khai này không có phương thức đối kháng trực tiếp, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ. Cũng may ta có một trái tim phật, nên không bị ảnh hưởng bởi Thất Tình đạo quả.”
Mạnh Cảnh Chu lại ghi: Lục Dương một lòng hướng Phật, tình cảm không thể lay chuyển hắn.
“… Ai mà ngờ được thân phận thật sự của Dương Không Động lại là Bán Tiên thời Thượng Cổ, mang trong mình truyền thừa của nhiều thế lực lớn thời thượng cổ. Hắn kết giao vô số hồng nhan tri kỷ trong quá trình tu hành, chỉ tiếc cuối cùng các hồng nhan tri kỷ lại tranh giành nhau, ra tay đánh nhau, khiến hắn tan xác, rồi từ đó Dương Không Động ngủ say từ thượng cổ đến nay.”
Mạnh Cảnh Chu viết: Dương Không Động thê thảm phân thây chỉ vì hồng nhan tri kỷ quá nhiều. Điều này khiến Mạnh mỗ không khỏi suy ngẫm, liệu bi kịch này có phải phản ánh việc hồng nhan tri kỷ quá nhiều cũng chẳng phải là chuyện tốt? Người xưa có câu hồng nhan họa thủy, thân là người tu hành nên giảm bớt tiếp xúc với người khác phái, chuyên tâm tu hành, tránh cho bi kịch tái diễn…
“Nhớ hết chưa?”
“Nhớ hết rồi.”
“Ta xem thử.”
Lục Dương rướn cổ xem, luôn cảm thấy mình vừa nói một tràng dài mà Lão Mạnh đã viết xong ngay tắp lự.
“Cái này không được.” Mạnh Cảnh Chu vội giấu bản thảo phỏng vấn ra sau lưng.
Lục Dương bản năng phát giác có gì đó không ổn, vòng ra sau lưng Mạnh Cảnh Chu: “Ta xem một chút thôi mà.”
“Ấy, Lão Lục, sao ngươi lại trực tiếp giở trò cướp đoạt thế?”
Sau đó Lục Dương đã nhìn thấy bản ghi chép phỏng vấn của Mạnh Cảnh Chu.
“…”
Cả hai cùng im lặng.
“Ngươi phỏng vấn kiểu này đấy hả!?”
“Ta chỉ là tinh giản lại thôi.”
Lục Dương mừng thầm vì đã sớm xem qua bản thảo của Lão Mạnh, nếu không thì tờ báo này còn ra cái thể thống gì nữa.
Mạnh Cảnh Chu sau lưng vụng trộm thở dài, quả nhiên không thể giở trò trước mặt Lão Lục được.
Dưới sự giá·m s·át của Lục Dương, một bản thảo phỏng vấn chính xác, khách quan ra đời, sau đó lại thêm vào một chút tin đồn thú vị trong giới tu tiên, kiến thức nhỏ về tu tiên các loại. Như vậy là tờ Nguyệt Báo Tu Tiên này có thể in ấn được rồi.
Khi Lục Dương cầm Nguyệt Báo Tu Tiên đã chỉnh lý xong đến Tù Phong thì nghe thấy bên trong đang thảo luận cái gì đó rất khí thế.
“Ta nói cho ngươi biết, Đế Quân đại nhân của chúng ta thôn phệ đạo quả, thôn phệ vạn vật, thôn phệ càng nhiều thì càng mạnh. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể trực tiếp thôn phệ hết cả thế giới này, trở thành cường giả xưa nay chưa từng có, trừng mắt một cái là có thể biến Đại Ngu của các ngươi thành tro bụi!”
“Đến lúc đó đừng nói Đại Ngu của các ngươi, ngay cả Đại Hạ cũng không phải đối thủ của Đế Quân đại nhân. Thượng cổ tứ tiên mà đối mặt với Đế Quân cũng phải sợ đến run bần bật!”
“Thôn phệ vạn vật thì đáng là gì, Ngu Đế của chúng ta thay thế đạo quả, thay thế vạn vật, còn có thể thay thế tu vi. Đừng quản Đế Quân biến thành mạnh đến đâu, hắn đều có thể thay thế tu vi của Đế Quân lên người mình. Đế Quân có mạnh đến đâu thì cuối cùng cũng phải tiện nghi cho Ngu Đế chúng ta thôi!”
“Cái gì mà thượng cổ tứ tiên, Đại Hạ song tiên, Vân Chi của Vấn Đạo tông, gặp Ngu Đế của chúng ta chỉ có đường trốn!”
Lục Dương đứng lặng ở cửa nghe, tự hỏi có phải cuộc sống ở Tù Phong quá nhàm chán rồi không mà đám tù nhân cũng bắt đầu nói mê sảng thế này.
“Khụ.”
Lục Dương vội ho một tiếng. Tù Phong vốn đang thảo luận kịch liệt, khí thế ngất trời, chửi bới lẫn nhau cùng phụ mẫu đối phương trong nháy mắt im bặt, cả Tù Phong chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân quanh quẩn của Lục Dương.
Đám tù nhân khẩn trương nhìn Lục Dương, sợ hắn lại mang về phạm nhân mới.
Cũng may lần này Lục Dương đến chỉ là để tìm Quan Sơn Hải.
“Đây là báo mới ra, ngươi sao chép nhiều một chút.” Lục Dương đưa mấy tờ báo cho Quan Sơn Hải.
“Vâng.”
Thấy cảnh này, đám tu sĩ Đại Ngu khiêu khích nhìn tu sĩ Đại Càn, khí diễm tăng vọt. Thế nào, đến cả Lục Dương cũng phải nhờ quốc sư bọn họ giúp đỡ, Đại Càn các ngươi có bản lĩnh đó không?
“Đợi một chút.” Tư Mệnh đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói âm u như thể đã hạ một quyết tâm nào đó.
Lục Dương khó hiểu nhìn Tư Mệnh, đang yên đang lành sao thế này?
“In báo à, ta cũng có thể giúp một tay.”
Ngay từ thời ở Tiên Cung, Tư Mệnh đã biết đến sự tồn tại của báo chí, nhưng hắn không biết báo chí là do Quan Sơn Hải in ra.
Đại Ngu ngạo mạn như vậy, việc Lục Dương nhờ Quan Sơn Hải in báo là một trong những nguyên nhân.
“Ta thấy trên báo của ngươi có trận pháp phát thanh, chắc là để cho những người không biết chữ nghe, ý tưởng không tồi, có điều phàm nhân dùng sẽ không được thuận tay lắm.”
Lục Dương gật đầu, ra hiệu cho Tư Mệnh nói tiếp.
“Đạo quả Khải Linh của ta có thể điểm hóa báo chí, không cần mượn đến trận pháp phát thanh cũng có thể có âm thanh, hơn nữa báo chí sau khi được ta điểm hóa sẽ có một chút linh trí, phàm nhân muốn nghe đoạn nào thì chỉ cần nói với báo chí, báo chí sẽ tự động đọc đoạn đó!”
“Nếu phàm nhân muốn biết chữ, báo chí sau khi được điểm hóa cũng có thể dạy chữ cho họ!”
Lục Dương hít một hơi, đây đúng là một ý tưởng lớn, nếu đi đến cùng thì tỷ lệ biết chữ ở Đại Hạ, hay nói đúng hơn là toàn thế giới, sẽ tăng lên đáng kể.
Lục Dương lấy một tờ báo đã được Quan Sơn Hải sao chép đưa cho Tư Mệnh điểm hóa. Quả nhiên đúng như lời Tư Mệnh miêu tả, nó trở nên hữu dụng hơn rất nhiều.
Hơn nữa Khải Linh điểm hóa là năng lực đạo quả của Tư Mệnh, Quan Sơn Hải muốn phục chế cũng không được.
Nói cách khác, muốn điểm hóa hết tất cả báo chí thì nhất định phải mượn đến sức mạnh của Tư Mệnh.
Từ đầu đến cuối Quan Sơn Hải đều im lặng, chỉ có thể lặng lẽ đối mặt với Tư Mệnh qua song sắt.
Không hổ là chủ tế Tư Mệnh của Đại Càn vương triều, thủ đoạn quả thật không tầm thường, đúng là một cường địch!
“Sư công, cuộc sống ở Tù Phong của chúng ta có phải hơi đơn điệu quá không? Chúng ta có nên cho đám tù nhân chút không gian tự do hoạt động không?” Lục Dương lặng lẽ hỏi thăm sư công hài đồng, chủ nhân của Tù Phong.
Sư công hài đồng cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, gật đầu theo mạch suy nghĩ của Lục Dương nói:
“Ý của ngươi là chúng ta vạch ra một khu, để Tư Mệnh và Quan Sơn Hải dẫn dắt nhân mã của mình, hai bên đối đầu, đánh một trận sống mái, xem đến tột cùng là Đại Ngu mạnh hơn hay Đại Càn mạnh hơn?”
“… Sư công, ngài hơi bị cực đoan quá rồi.”