Chương 1148 Không có khả năng tồn trong tương lai
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1148 Không có khả năng tồn trong tương lai
Chương 1148: Tương lai bất khả thi
“Dự báo tương lai?”
Tuế Nguyệt Tiên lộ vẻ thất vọng, hắn còn tưởng Lục Dương có biện pháp gì khác, hóa ra chỉ là dự báo tương lai.
Thứ đó thì có tác dụng gì, hắn rành cả rồi.
Không chỉ hắn biết, hắn còn dạy cho Bất Hủ Tiên nữa, dù rằng Bất Hủ Tiên chẳng có chút thiên phú nào trong chuyện này, chỉ có thể dự báo thời tiết thôi.
“Ồ đúng rồi, Tiểu Dương Tử có thể dự báo tương lai mà!”
Bất Hủ Tiên Tử phấn khích vỗ vai Lục Dương: “Bản tiên biết ngay Tiểu Dương Tử có bản lĩnh!”
Vân Chi cũng lộ nụ cười thấu hiểu, phải ha, tiểu sư đệ còn có chiêu này.
Tuế Nguyệt Tiên để ý đến phản ứng của Bất Hủ Tiên Tử và Vân Chi, cảm thấy hoang đường, dự báo tương lai mà cũng coi là một thủ đoạn hữu dụng sao?
“Tuế Nguyệt tiền bối không biết đó thôi, ta dự báo tương lai có chút khác biệt với ngài, ta có thể dự báo những chuyện sẽ không xảy ra.”
“?”
Tuế Nguyệt Tiên ngơ ngác, ngươi dự báo kiểu gì mà lại khác ta?
Lục Dương vốn học dự báo tương lai từ Bất Hủ Tiên Tử, sau khi học thành, hắn thi triển pháp thuật và thấy mình cả ngày sống buông thả, chẳng làm nên trò trống gì, đại sư tỷ thì vỗ vai bảo sau này nàng nuôi hắn.
Để nghiệm chứng kết quả tu hành, trong hiện thực, hắn nói với đại sư tỷ rằng hắn muốn sống buông thả cả ngày, kết quả khiến đại sư tỷ giận tím mặt, suýt chút nữa khiến hắn nguy hiểm đến tính mạng.
Từ đó Lục Dương biết “dự báo tương lai” của mình chẳng có mấy phần chuẩn xác, toàn dự đoán ra những chuyện không thể nào xảy ra!
“Thi triển trong tinh thần không gian có lẽ không hiệu quả lắm, phải ra ngoài mới được.” Lục Dương nói, hắn mới chỉ có thân thể là tiên khu, linh hồn thì chưa.
Thi triển pháp thuật, cảnh giới càng cao thì hiệu quả càng tốt.
Lục Dương thoát ý thức khỏi tinh thần không gian, đi ra khỏi tổ miếu.
“Nhị đương gia muốn ra ngoài ạ?” Vân Mộng Mộng và Kim Thải Vi đang mỗi người vác một cái xẻng, đào hố trước cửa miếu, chẳng biết để làm gì.
Vân Chi và Tuế Nguyệt Tiên đi thẳng vào tinh thần không gian của Lục Dương, những người khác không biết hai người họ đến.
“Ừ, ra ngoài một chút, không đi xa đâu.”
“Nhớ về ăn cơm chiều đấy ạ.”
“Được rồi.”
Lục Dương cũng không đi đâu xa, chỉ đi vào một vùng sa mạc mịt mờ, nơi ngay cả những đội buôn lạc đà giàu kinh nghiệm cũng không dám bén mảng tới, vì rất dễ lạc đường.
Lục Dương niệm tụng những ngôn ngữ thượng cổ trang nghiêm, ngón giữa và ngón trỏ khép lại, quát lớn: “Dự báo tương lai!”
Đây là thủ đoạn hắn học được từ thời Trúc Cơ, giờ thi triển lại, dĩ nhiên không tầm thường.
Dòng sông đen kịt lan từ dưới chân hắn ra, từng giọt, từng giọt nước hóa thành mảnh vỡ thời gian, hiện ra trước mắt Lục Dương:
…
“Tiên tử, sau này ta sẽ là người của nàng!”
“Ồ? Thật á? Ngươi có muốn lên ngôi luôn không?”
“Được, tiên tử nói sao ta nghe vậy!”
Lục Dương vứt bỏ lòng tự trọng, trở thành người của Bất Hủ Tiên Tử, đăng cơ tại tổ miếu, Lễ Bộ Thượng Thư Vân Mộng Mộng bận trước bận sau chủ trì đại điển, sử quan Thanh Hà ghi chép lại việc này, ba vị đại tướng quân hóa thành nguyên hình ngửa mặt lên trời gầm dài, thể hiện thiên uy.
Lục Dương và Bất Hủ Tiên Tử cùng ngồi trên đế ỷ, chúng nữ tiến vào tổ miếu, đồng loạt quỳ lạy Lục Dương, hô to “Thánh Thượng”.
Lục Dương tiếp nhận Bất Hủ Đạo Quả hình thức ban đầu từ Bất Hủ Tiên Tử, trở thành Nhị Đương Gia và Bán Tiên thực thụ, ngoan ngoãn phục tùng tiên tử, Bất Hủ Tiên Tử thì vui mừng hớn hở cả ngày.
…
Vân Chi và Tuế Nguyệt Tiên lặng lẽ quay đầu, nhìn Lục Dương, ánh mắt có chút kỳ quái.
Lục Dương nắm tay che miệng ho khan hai tiếng: “Khụ, đây là một trong những tương lai không thể nào xảy ra thôi, đừng nghĩ nhiều, chúng ta xem đoạn khác.”
…
“Đại nhân, ta muốn rời đi một lát.” Trong tổ miếu, Thanh Hà bỗng nhớ ra gì đó, cáo biệt Bất Hủ Tiên Tử rồi biến mất.
Mơ hồ nghe được Thanh Hà trước khi đi nhắc đến chữ gì đó có liên quan đến “sông”.
Khi Lục Dương và những người khác trở lại Vấn Đạo Tông, họ thấy Thanh Hà và đại sư tỷ đang đứng trước sơn môn.
Lục Dương không hiểu lắm, vì sao Thanh Hà tiền bối rời khỏi tổ miếu lại quay về Vấn Đạo Tông, và vì sao lại đứng cùng đại sư tỷ.
Đại sư tỷ thấy Bất Hủ Tiên Tử thì ánh mắt hiếm thấy có chút bối rối, không biết chuyện gì xảy ra.
…
“Được rồi, đoạn này chẳng có manh mối gì, xem đoạn khác đi.” Nói xong, đại sư tỷ lặng lẽ ngăn lại cái tương lai bất khả thi kia, phòng ngừa ai đó hiếu kỳ mà xem tiếp.
…
Trong tổ miếu, Lục Dương đang ngồi xếp bằng trên hoa sen, cảm ngộ thiên địa và quy tắc, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Ấy, tiên tử này, nếu Tuế Nguyệt Tiên có thể dùng Tín Ngưỡng Lực tạo ra tiên khu, vậy thân là Thế Tôn, nàng có làm được không?”
“Có, có được hay là không được nhỉ?” Bị hỏi đến vấn đề này, Bất Hủ Tiên Tử ánh mắt bối rối, liếc ngang liếc dọc, không dám nhìn thẳng Lục Dương.
“Thử xem thì biết.” Lục Dương cổ động, cảm thấy nếu có thể giúp tiên tử có lại tiên khu thì tốt quá.
Bất Hủ Tiên Tử đứng trên bầu trời tổ miếu, vô tận Tín Ngưỡng Lực bao bọc lấy nàng, giúp nàng ngưng tụ ra một tiên khu hoàn mỹ như cũ.
“Chúc mừng tiên tử.” Lục Dương vui mừng hớn hở bay lên chúc mừng, vỗ tay.
“Sao lại thành công thật rồi?” Bất Hủ Tiên Tử tủi thân, nước mắt lưng tròng.
“Bản tiên không muốn mà, bản tiên muốn ở trong tinh thần không gian của Tiểu Dương Tử!”
…
Mọi người cùng nhìn về phía Bất Hủ Tiên Tử đang đỏ mặt.
“Này, đoạn này có gì đâu mà xem, giả quá!” Bất Hủ Tiên Tử cuống quýt ngăn lại cái tương lai này.
“Cái này cũng giống như lúc trước Tiểu Dương Tử thấy Vân nha đầu muốn nuôi ngươi vậy, đều là những tương lai giả dối, xem đoạn tiếp theo!”
Tuế Nguyệt Tiên mồ hôi lạnh toát ra, luôn cảm thấy lần này hình như thấy được rất nhiều thứ ghê gớm, nếu đoạn tiếp theo không có hắn thì khó ăn nói lắm.
Tiếp theo nhất định phải là ta à.
Chờ biết cái này không đúng vậy, bây giờ không phải là đang xác minh phía sau màn hắc thủ thủ đoạn sao!
…
“Sao ngươi cũng không thể dùng kiểu này hả!” Kim Thải Vi nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi như vậy thành quỷ dị truyền thuyết rồi!”
“Truyền thuyết quỷ dị gì?” Thạch đại nhân ngây người.
“Chợ đen bên kia đồn ầm lên, trong Lưu Ảnh Cầu sẽ xuất hiện nữ quỷ, phàm là ai thấy nữ quỷ đều sẽ gặp bất hạnh!”
“Ra là ngài nói cái truyền thuyết đó, truyền thuyết đó không phải ta làm.” Thạch đại nhân vội vàng chối.
Đoạn ngắn tan biến.
“Chính là cái này!” Lục Dương hưng phấn chỉ vào đoạn ngắn.
“Hả? Vì sao?” Bất Hủ Tiên Tử không hiểu, “Vì Cùng Kỳ tộc nhãi ranh kia trả lời không giống với những gì chúng ta thấy sao?”
Vân Chi cũng đồng ý với quan điểm của tiểu sư đệ, giải thích: “Vì đoạn ngắn này là ngắn nhất trong tất cả, thậm chí có thể nói là ngắn không tưởng nổi, thời gian biểu diễn trong những đoạn ngắn khác tối thiểu là mấy ngày, còn đoạn này chỉ có vài câu đối thoại.”
“Tiểu sư đệ dù dùng tiên khu thi triển dự báo tương lai, nhưng dù sao vẫn dừng lại ở ‘Thuật Pháp Giai Đoạn’, chưa đạt đến trình độ ‘Đạo Quả’, mà phía sau màn hắc thủ sửa đổi thời gian điểm nhất định là dùng đạo quả để thực hiện.”
“Bởi vậy, tiểu sư đệ không thể biểu hiện ra hoàn chỉnh tuyến thời gian đã bị sửa đổi.”
“Nghĩ ngược lại thì, trong tất cả những đoạn ngắn tương lai bất khả thi, chỉ có đoạn ngắn nhất là bị phía sau màn hắc thủ tu sửa.”
“Điều này cũng xác nhận, một trong những năng lực của phía sau màn hắc thủ là sửa đổi tuyến thời gian.”