Chương 1132 Hồng trần Hóa Phàm vẫn là lấy chiến dưỡng chiến_
- Trang chủ
- Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)
- Chương 1132 Hồng trần Hóa Phàm vẫn là lấy chiến dưỡng chiến_
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1132 Hồng trần Hóa Phàm vẫn là lấy chiến dưỡng chiến_
Chương 1132: Hồng trần Hóa Phàm hay vẫn là lấy chiến dưỡng chiến?
“Nàng chẳng qua là may mắn thắng thôi, thua một lần có hề gì, mọi người cố gắng lên, tranh thủ ép nàng phải dùng đến chiêu thứ hai!” Bất Hủ tiên tử cổ vũ mọi người, quả nhiên có hiệu quả.
Mặc dù đã tung hết át chủ bài, tiêu hao không ít, trải qua một hồi khổ chiến, vẫn không địch lại Vân Chi, nhưng các nàng cũng không hề mệt mỏi, ngược lại ai nấy đều thần thái sáng láng.
Trước khi về động phủ, các nàng đã nằm ngủ một giấc trên đất rồi, giờ tỉnh dậy cũng xem như đã nghỉ ngơi đầy đủ.
So với Lục Dương, các nàng bị thương nặng hơn, nhưng bù lại có đủ loại thủ đoạn, tốc độ hồi phục kinh người, rất nhanh đã có thể trở lại trạng thái ban đầu.
Chỉ trong nháy mắt, Đậu Thiên Đế đã ngự giá thân chinh, mọi người h xuất chinh, chỉ để lại Lục Dương một mình phòng không chiếc bóng.
Lục Dương trừng mắt nhìn theo, chẳng hiểu các nàng đang làm trò gì.
Hắn bèn nhấm nháp trà ngộ đạo với một miếng bánh hoa tươi, chợt phát hiện có gì đó không ổn, vội vàng cầm quyển sách lên phủi phủi.
“Không xong, vụn bánh rơi vào sách mất rồi!”
Lục Dương lại vùi đầu vào công pháp, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, vừa vặn lại thấy Đại Đậu vương triều khải hoàn hồi triều, nhưng là đại bại mà về.
“Thua mười lăm lần có hề gì, mọi người cố gắng lên…”
Nhìn bóng lưng mọi người trước khi xuất chinh vẫn không quên khép cửa nhẹ nhàng, Lục Dương thất thần ăn linh quả, đột nhiên biến sắc.
“Hỏng bét rồi, đây là loại linh quả gì vậy?”
Đến lần thứ ba ngẩng đầu, Bất Hủ tiên tử lại tiếp tục cổ vũ:
“Thua tám mươi lần có hề gì, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Mọi người mệt mỏi rã rời, ngã trái ngã phải, rốt cuộc không còn chút sức lực nào để chiến đấu nữa, ngay cả Thanh Hà cũng mệt đến tê liệt, ngồi bệt xuống đất.
Dù đều là Bán Tiên, cũng không thể chịu nổi việc chiến đấu liên tục như thế.
Tuy vậy, thu hoạch cũng không nhỏ, chiến thuật phối hợp của các nàng đang tiến bộ rất nhanh, vấn đề duy nhất là đối thủ quá mạnh, nên sự tiến bộ đó không được thể hiện ra mà thôi.
Khóe miệng Lục Dương giật giật, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tiên tử, các ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Chinh chiến cường địch, khai cương khoách thổ!”
“Lập nên công lao hiển hách, danh lưu sử sách!”
“Khiêu chiến bản thân, đột phá giới hạn!”
“Phong tước bái hầu, địa vị cực cao!”
“Một lần chinh chiến, vạn đời thái bình!”
Mỗi người một khẩu hiệu, đại diện cho mục tiêu của riêng mình, Vân Mộng Mộng cùng đám người gào thét ầm ĩ, thoạt nhìn vẫn còn rất sung sức.
Lịch sử chinh chiến của Đại Đậu vương triều chính là một bộ huyết lệ sử, tất cả các chiến dịch lớn nhỏ đã trải qua hơn tám mươi trận, không chỉ Đậu Thiên Đế đích thân ra trận, mà tam đại tướng quân cũng đều được điều động, ngay cả sử quan cùng Lễ Bộ Thượng Thư loại văn thần cũng phải bỏ bút tòng quân, dấn thân vào cuộc chiến tàn khốc.
Đậu Thiên Đế thấu hiểu nỗi gian truân của dân chúng, dù tình hình chiến sự có tồi tệ đến đâu, cũng kiên quyết không thu thuế, không để bách tính phải gánh thêm gánh nặng, quả thật là một bậc minh quân.
“Chúng ta đang chinh chiến Vân nha đầu đó!” Bất Hủ tiên tử chống nạnh, ngẩng đầu lên, phảng phất như đang làm một chuyện phi thường vĩ đại.
Ầm ầm…
Cánh cửa động phủ mở ra, đối tượng chinh chiến chủ động tìm tới tận cửa.
“Đại sư tỷ!” Lục Dương giơ hai tay lên, ngoan ngoãn gọi, chứng minh mình vô tội.
Vân Chi liếc nhìn quyển sách trên bàn Lục Dương, cùng với những dòng bút ký chi chít, hài lòng gật đầu: “Tiên tử tiền bối nói ngươi đang biên soạn công pháp, các nàng không muốn quấy rầy ngươi trong động phủ, nên mới ra ngoài tìm chút việc làm, ta chỉ là tiện đường ghé qua xem có đúng là như vậy không thôi.”
Khóe mắt Lục Dương run rẩy, tiên tử, các ngươi thà cứ ở yên trong động phủ đánh địa chủ hay chơi mạt chược còn hơn.
“Làm tốt lắm, cứ tiếp tục học tập đi.”
Vân Chi động viên vài câu rồi chuẩn bị rời đi, nhưng bị Lục Dương gọi lại.
“Đại sư tỷ, nếu ta muốn củng cố lại cảnh giới, thì nên chọn con đường Hồng trần Hóa Phàm hay là lấy chiến dưỡng chiến thì tốt hơn?”
Vân Chi suy nghĩ một chút: “Kỳ thật cũng không khác biệt lắm.”
Lục Dương ngơ ngác gật đầu, hiểu ý của đại sư tỷ: “Ý của đại sư tỷ là Đại Đạo Tam Thiên, con đường nào cũng dẫn đến La Mã, bất luận ta chọn con đường nào, thì bản chất vẫn là tâm tính sáng suốt, nghiệm chứng bản tâm, phù hợp với công pháp của ta, đúng không?”
“Không, ý ta là dựa theo vận khí của ngươi, dù ngươi chọn Hồng trần Hóa Phàm, thì cuối cùng cũng sẽ diễn biến thành lấy chiến dưỡng chiến thôi.”
“…”
Đại sư tỷ, tỷ nói vậy khiến ta đau lòng quá, tuy ta thích chiến đấu, nhưng ta xưa nay không chủ động gây chuyện, rõ ràng là đại thế chi tranh ập đến, chiến sự xảy ra khắp nơi, ta chỉ là vô tình bị cuốn vào thôi mà.
“Tiểu Dương Tử, đừng sợ, Đại Đậu vương triều vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của ngươi, cứ việc đi Hồng trần Hóa Phàm, gặp phải chiến đấu thì bọn ta giúp ngươi đánh!” Bất Hủ tiên tử vô cùng nghĩa khí nói.
Đại Đậu vương triều có thể đứng vững suốt mấy năm trời không ngã, ngược lại quy mô ngày càng lớn mạnh, còn chọn Lục Dương làm người kế vị, tất cả là nhờ Bất Hủ tiên tử không quan tâm đến năng lực, chỉ nhìn vào quan hệ thân sơ, chọn đúng người, trọng nghĩa khí giang hồ.
Sau khi đại sư tỷ rời đi, Lục Dương thở dài, chẳng biết đến khi nào đại sư tỷ mới đến tiếp ứng mình, thân phận nằm vùng này đến bao giờ mới chấm dứt đây.
Tu hành không kể năm tháng, Lục Dương tự giam mình trong động phủ, ngày đêm cắm đầu học tập, còn những người khác của Đại Đậu vương triều cũng tự giam mình trong động phủ của Lục Dương, ngày đêm cắm đầu vui chơi.
Mỗi bên đều có chuyện riêng để làm, tuế nguyệt tĩnh hảo.
“Cũng tạm ổn rồi.” Lục Dương cầm lấy một chồng giấy, nhẹ nhàng gảy một cái.
Mấy ngày nay hắn nghiên cứu công pháp, suy đoán hàm nghĩa, cẩn thận tìm tòi, lại thêm vào những lý giải của mình, cuối cùng cũng có được chút thành quả.
Sau đó “phanh” một tiếng, trang giấy biến thành bột mịn.
Lục Dương che mặt, vừa rồi trong nháy mắt hắn đột phá đến Độ Kiếp sơ kỳ, không khống chế tốt lực đạo, nên đã bóp nát thành quả của mình thành tro bụi.
Cũng may đây là đồ của hắn, nên có thể viết lại lần nữa một cách nhanh chóng.
“Đi tìm đại sư tỷ thôi.”
Lục Dương giờ đã khôi phục được bảy tám phần, đi lại không còn khập khiễng, cũng không cần ai dìu đỡ nữa.
Hắn mở cửa động phủ, Bất Hủ tiên tử cùng đám người theo sát phía sau như bảo tiêu.
Lục Dương tìm thấy đại sư tỷ trên đỉnh Thiên Môn phong, thời gian này đại sư tỷ luôn ở trên Thiên Môn phong.
Đại sư tỷ ngồi trên tảng đá lớn, tay cầm một quyển kiếm phổ, tam sư tỷ che mắt gảy đàn, gió thổi cỏ lay, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Thấy Lục Dương đến, Vân Chi không để lại dấu vết thu hồi kiếm phổ, nhưng vẫn bị Vân Mộng Mộng phát hiện.
“A… Tiểu Chi, muội lại xem kiếm phổ nữa à, muội không thể học theo ta một chút sao, học không được thì thôi chứ.”
Vân Chi coi như không nghe thấy lời của Vân Mộng Mộng, không chấp nhặt với hảo tỷ muội.
“Công pháp viết xong rồi à?”
“Vâng.”
Lục Dương rất cung kính đưa công pháp cho Vân Chi.
Vân Chi xem qua một lượt, thản nhiên phun ra hai chữ: “Không tệ.”
So với lúc mới bắt đầu biên soạn công pháp, tiểu sư đệ rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều.
“Ta xem ta xem nào.”
Nghe Tiểu Chi khen ngợi nhị đương gia, Vân Mộng Mộng la hét đòi xem, Ngao Linh cùng Thanh Hà cũng ghé đầu vào nhìn quyển công pháp trên tay Vân Mộng Mộng.
“Quả thật không tệ.” Thanh Hà hết sức kinh ngạc, dù vẫn còn vài chỗ tì vết, nhưng đó là nhìn dưới con mắt hiện tại của nàng, chứ nếu là nàng ở Luyện Hư kỳ, thì tuyệt đối không thể viết ra được công pháp đến trình độ này.
“Thiếu giáo chủ thật là lợi hại.”
“Đúng thế, nhị đương gia của chúng ta có thể không lợi hại sao?”
“Đại sư tỷ, vậy công pháp của ta…” Lục Dương mong đợi nhìn Vân Chi.
“Chỉ cần sửa lại bốn phần mười thôi.”