Chương 1123 Mệnh ta do ta không do trời!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1123 Mệnh ta do ta không do trời!
Chương 1123: Mệnh ta do ta, không do trời!
Chương 1123: Mệnh ta do ta, không do trời!
Khuôn mặt Lục Dương cháy đen, vừa nghe Mạnh Cảnh Chu hô to có thể đọc ngược tiên nhân trích lời, sắc mặt liền trắng bệch trong nháy mắt.
Uy lực của vòng lôi kiếp thứ ba này xem thế nào cũng giống như muốn đ·ánh c·hết người a.
Vốn chỉ muốn hố Lão Mạnh một vố, ai ngờ lại tự mình lừa mình thảm hại.
“Lão Lục, tổ tông nhà ngươi dám hố ta!” Hồi tưởng lại dị tượng của vòng lôi kiếp thứ ba, Mạnh Cảnh Chu lập tức phản ứng lại, biết mình đã mắc bẫy.
Cái gì mà Ứng Thiên Tiên coi trọng Lão Lục, rõ ràng là Lão Lục không biết làm sao lại trêu chọc phải Ứng Thiên Tiên, khiến hắn cũng bị liên lụy theo!
Mà nguyên nhân rất có thể nằm ở quyển 《 Tiên Nhân Trích Lời 》 này!
“Chính ngươi bảo ta nói tốt vài câu trước mặt Ứng Thiên Tiên, kéo ngươi theo còn gì!”
“Nhưng ta đâu có bảo ngươi kéo ta xuống nước!”
“Sao lại gọi là kéo xuống nước? Đây là đại cơ duyên đấy! Chẳng phải xem hai ta là huynh đệ tốt ta mới kéo ngươi lên đây sao? Chỗ này không biết vị Thượng Cổ tiên nhân nào từng nói lôi kiếp là khảo nghiệm của thượng thiên, độ kiếp mà gặp lôi kiếp uy lực càng lớn thì sau khi thành công chỗ tốt lấy được sẽ càng nhiều… Thôi, ta chịu hết nổi rồi…”
Hai người còn chưa nói xong thì thanh âm đã bị tiếng sấm bao phủ.
Lôi kiếp hoàn toàn mới vô cùng cương mãnh, toàn bộ Vấn Đạo Tông đều nổ vang, phạm vi lôi kiếp mở rộng, những khu vực vốn an toàn cũng bị tính vào, đám đệ tử Vấn Đạo Tông đứng gần xem náo nhiệt thấy vậy vừa chạy vừa quay đầu nhìn tình huống độ kiếp của hai người.
“Không hổ là Lục sư huynh và Mạnh sư huynh, đối mặt lôi kiếp hung mãnh thế kia mà vẫn còn tâm tư khiêu vũ trong lôi kiếp.”
“Đúng vậy a, đúng vậy a, thật không biết đến lúc chúng ta độ kiếp có thể thong dong được như vậy không.”
“Cùng nhau cố lên nha.”
Thấy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu khiêu vũ, khiêu khích Thương Thiên trong lôi kiếp, vô số đệ tử Vấn Đạo Tông được cổ vũ, quyết tâm trở thành đại tu sĩ đỉnh thiên lập địa giống như Lục Dương!
“Nếu vòng thứ hai và vòng thứ ba lôi kiếp chưa có tên, vậy không ngại dùng tên của hai vị sư đệ đặt cho?”
“Có lý đấy, vậy vòng thứ hai thiên lôi gọi là Cảnh Chu Lôi Kiếp, vòng thứ ba thiên lôi gọi là Lục Dương Lôi Kiếp!”
“Tên hay, tên hay! Mượn tên thiên lôi lưu danh sử sách, chắc hẳn hai vị sư đệ sẽ rất cao hứng!”
“Lão… Lục… Ngươi… Chờ… Ta… Các… Loại… Đến… Khi… Ra… Được… Nhất… Định… Cho… Ngươi… Biết… Tay…” Mạnh Cảnh Chu giờ đừng nói chuyện, thần thức truyền âm cũng không lưu loát, cứ như bị đ·iện g·iật ấy, thân thể cũng không chịu khống chế, toàn thân run rẩy.
“Chờ… Ta… Tìm… Tiên… Tử… Cứu… Mạng…”
“Ngươi… Mau… Đi…”
“Tiên tử cứu mạng!” Lục Dương bất đắc dĩ chạy vào tinh thần không gian tấu xin viện trợ, chờ lệnh.
Thế nhưng Thanh Hà đứng ở cửa chính hoàng cung đậu nành, ngăn Lục Dương lại: “Suỵt, đừng có la lớn, đại nhân đang ngủ, không được quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, có việc thì đợi đại nhân tỉnh lại rồi nói.”
“Ta có chuyện quan trọng cần báo cáo!”
“Đợi đại nhân tỉnh lại rồi nói.”
Thấy Lục Dương lấy lại tinh thần, Mạnh Cảnh Chu liền biết hắn đã ra khỏi tinh thần không gian, tranh thủ thời gian hỏi thăm tình hình: “Tiên nhân nói sao?”
Lục Dương vẻ mặt bi phẫn, đau lòng không thôi: “Sử quan chuyên chính, quốc sắp vong!”
Nghĩ đến hắn tận tụy làm bạn Bất Hủ tiên tử vượt bao chông gai, thành lập Đại Đậu vương triều, còn trở thành người thừa kế thứ nhất, ai ngờ lại bị hủy bởi sử quan thượng vị!
“Hả?”
Mạnh gia là thiên hạ đệ nhất thế gia, cũng là quan lại thế gia, Mạnh Cảnh Chu quen thuộc đủ loại sáo lộ quan trường, ngẩn người không biết làm sao có thể liên hệ sử quan với chuyên chính được.
Lão Lục chơi với tiên nhân nhiều trò thật a.
“Thử chiêu mới vậy.” Lục Dương thần sắc ngưng trọng, vốn định để dành cho Lão Mạnh dùng, xem ra giờ chỉ có thể dùng trước cho Ứng Thiên Tiên thôi!
Trong khoảnh khắc, toàn thân Lục Dương bị kiếm khí bao bọc, cứng rắn chống đỡ lôi kiếp, lôi kiếp màu trắng thánh khiết vô hà đánh lên người Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu đứng bên cạnh còn thấy được cả xương cốt của hắn.
Bất quá Lục Dương biết rõ thân thể mình đến mức nào, Lão Mạnh còn không gánh nổi thì hắn càng đừng nói.
Ứng Thiên Tiên đứng trên trời khó hiểu nhìn Lục Dương, không biết tiểu tử này muốn làm gì.
Sau đó hắn liền trơ mắt nhìn Lục Dương biến thành một thanh kiếm.
“?”
Ứng Thiên Tiên dụi dụi mắt, còn tưởng mình hoa mắt.
Lục Dương lại lần nữa hóa thân thành Thanh Phong kiếm, ra sức chém ra một đạo kiếm khí, cùng thiên lôi đối đầu, nhưng vẫn không thể địch nổi.
Lục Dương dùng thân làm kiếm, chuôi kiếm gắn ngọc bài thân phận ở cuối kiếm tuệ.
Ngọc bài thân phận nhẹ nhàng lay động, Thanh Phong kiếm, Thừa Ảnh kiếm, Thất Tinh kiếm đồng loạt xuất hiện, vây quanh Lục Dương, tựa như những hộ vệ trung thành.
“Vạn Kiếm Quy Tông!”
Trong lòng Lục Dương hô lên kiếm chiêu, chín thanh tiên kiếm cùng tự thân dung hợp, khí thế đột nhiên tăng vọt một đoạn dài, đột nhiên chém ra một đạo kiếm khí, chém vỡ thiên lôi!
“Liễu Ninh Hiên nhân kiếm hợp nhất?” Ứng Thiên Tiên thần sắc cổ quái, lập tức nghĩ tới Thừa Ảnh kiếm nguyên chủ nhân, người phát minh ra “Nhân kiếm hợp nhất” Liễu Ninh Hiên.
Nhưng đường lối của Lục Dương rõ ràng khác với Liễu Ninh Hiên, là khai sáng ra nhân kiếm hợp nhất độc thuộc về mình.
Dù Lục Dương thành công chém vỡ một đạo thiên lôi, nhưng càng nhiều thiên lôi theo nhau ập đến, khiến Lục Dương ứng phó không xuể.
“Duy Ngã Độc Tôn Quyền!” Mạnh Cảnh Chu biến ra Tam Đầu Lục Tí, trong lòng gào thét 《 Tiên Nhân Trích Lời 》 đánh ra khí thế duy ngã độc tôn.
Đám đệ tử vây xem bị khí thế liều mạng của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lây nhiễm, phảng phất như đặt mình vào hiện trường, cũng đang Độ Lôi Kiếp, máu nóng quay cuồng, khí huyết dâng trào, kích động đến cổ cũng đỏ.
“Mệnh ta do ta, không do trời! Lục sư huynh, Mạnh sư huynh, các ngươi nhất định có thể nghịch thiên mà đi!”
Không biết ai hô đầu tiên, ban đầu chỉ có mấy tiếng, sau đó biến thành tiếng hò hét vang vọng khắp núi đồi, cổ vũ trợ uy cho hai người.
“Mệnh ta do ta, không do trời! Lục sư huynh, Mạnh sư huynh, các ngươi nhất định có thể nghịch thiên mà đi!”
Hai người Lục Dương còn đang chống lại lôi kiếp cứng đờ quay đầu, không thể tin nổi nhìn đám sư đệ sư muội tốt bụng.
Mẹ kiếp, các ngươi đừng có hô loạn a, bình thường hai ta đối xử với các ngươi không tệ mà!
Còn có Đái sư huynh, ngươi kích động cái gì, ngươi la lớn nhất đấy!
“Ồ, hò hét lớn dữ!” Vốn Ứng Thiên Tiên cảm thấy đánh thế là được rồi, ai ngờ nghe đám người xung quanh cố gắng lên, lập tức tinh thần tỉnh táo, xắn tay áo lên tiếp tục điều khiển lôi kiếp.
Hắn thích nhất là bổ mấy loại suốt ngày hô mệnh ta do ta không do trời, tưởng lôi kiếp của ta ăn chay chắc?
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cùng lôi kiếp giằng co, vừa vặn đi đến vi diệu cân bằng, ai ngờ được uy lực lôi kiếp lại lần nữa tăng lên, đánh cho hai người sống dở ch·ết dở, Lục Dương trực tiếp bị đ·ánh trở về nguyên hình, chín thanh tiên kiếm rơi lả tả trên đất.
Hai người cắm đầu xuống đất, tạo hình giống như vừa mới gieo cây giống, bị lôi đình đánh cho run rẩy.
Hai người dùng tay chống đất, phốc phốc lôi mình lên, nằm trên mặt đất nhìn đạo lôi kiếp cuối cùng còn đang ấp ủ trên trời, khóe mắt run rẩy.
“Lão Mạnh, ta rất vui vì đời này được quen biết ngươi, kiếp sau gặp.”
Mạnh Cảnh Chu vẻ mặt cầu xin: “Kiếp sau đừng nhận ra ta, đi hố người khác đi.”
“Lão Lục, ngươi biết đấy, ta xưa nay tôn sùng Ứng Thiên Tiên tiền bối, ngươi rốt cuộc là đã chọc giận Ứng Thiên Tiên tiền bối thế nào?”
“Ồ, ngươi muốn biết sao?” Lục Dương hồi quang phản chiếu, lập tức tinh thần tỉnh táo.