Chương 1119 Sáng tạo pháp
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1119 Sáng tạo pháp
Chương 1119: Sáng tạo pháp
Trên Thiên Môn phong, Bất Hủ nhất mạch cùng phần lớn thành viên Đại Đậu vương triều tề tựu, vui vẻ hòa thuận. Thiên Môn phong quạnh quẽ ngày xưa nay đã biến thành trụ sở bí mật của thế lực Bất Hủ.
Long Phượng nhị tổ dùng bàn cờ tượng trưng cho thiên hạ, hắc bạch nhị tử đại diện cho thế lực của riêng mỗi bên, tranh đoạt giang sơn. Ba vị đương gia của Bất Hủ nhất mạch vây xem, sử quan Đại Đậu vương triều thì ghi chép lại. Chỉ có Kim Thải Vi, một trong Tam đại tướng quân, lại không tham dự vào những tranh đấu triều đình, mà chuyên tâm nghiên cứu cách dùng Lưu Ảnh cầu mới.
“Thiên địa một con!” Khương Liên Y cẩn thận hạ cờ, quân cờ trắng vừa hạ xuống liền hóa thành một đạo cột sáng trùng thiên.
“Phân Đoạn Hắc Bạch!” Ngao Linh không cam lòng yếu thế, cắt đứt đường đi của quân cờ trắng, bộc phát ra hào quang chói lọi, chống lại cột sáng trắng.
“Đại Đạo sinh hoa!”
“Bộ bộ sinh liên!”
Trên bàn cờ không chỉ có cột sáng trùng thiên, mà còn có hoa sen song sắc nở rộ, toàn bộ bàn cờ tựa như một vùng hồ nước bốn phương, trình diễn vô số khả năng, khiến Lục Dương hoa cả mắt.
Cuối cùng, Khương Liên Y chớp lấy sơ hở của Ngao Linh, hạ quân cờ cuối cùng, năm quân cờ trắng hợp thành một đường thẳng, hóa thành Phượng Hoàng trắng muốt không tì vết, chao liệng trên cửu thiên, tuyên cáo thắng lợi.
“Lại đến một ván?” Ngao Linh không phục, muốn tập hợp lại để tái chiến.
“Được thôi!” Khương Liên Y đang hừng hực khí thế, tràn ngập tự tin.
“Chờ một chút, quân cờ mới nướng xong rồi, quân cũ chắc cũng ăn được rồi.” Vân Mộng Mộng bỗng nhiên nói, rồi chạy chậm đến lò nướng cách đó không xa.
Đây là lò nướng Vân Mộng Mộng đắp lên không lâu, bên trong lò là Tam Vị chân hỏa. Nàng mang khay nướng tới, trong khay là những chiếc bánh bích quy nhỏ hình tròn màu đen trắng, chính là quân cờ mà Ngao Linh và Khương Liên Y vừa dùng để đánh cờ. Bánh bích quy nhỏ có bạc hà bên trong, tỏa ra một mùi thơm ngát đặc biệt.
Ván trước, bánh bích quy nhỏ đã bị mọi người chia nhau ăn, bánh mới ra lò rất nhanh đã được bày lên bàn cờ để “chém g·iết”.
“Cờ ca rô này cũng thú vị thật.” Vân Mộng Mộng nói, nàng xem lâu như vậy mà vẫn không thấy chán.
“Đó là đương nhiên, đây chính là Cửu Trọng Tiên dùng Âm Dương nhị đạo làm cơ sở, dốc hết tâm huyết phát minh ra đấy, vừa phát minh ra đã được khen ngợi rộng rãi, người đời còn đặt ngoại hiệu là Cửu Ngũ Chí Tôn.” Bất Hủ tiên tử nói.
Ngay cả Lục Dương cũng lần đầu tiên nghe nói Cửu Trọng Tiên còn có loại ngoại hiệu này.
Trong lúc Lục Dương chắp tay sau lưng quan chiến như một lão đại gia về hưu, thì Mạnh Cảnh Chu leo lên Thiên Môn phong, tràn đầy phấn khởi tìm tới hắn: “Lão Lục, tới solo nào!”
“Ồ? Tự tin vậy cơ à, học được chiêu mới rồi?” Lục Dương nhướn mày, Lão Mạnh dám hạ chiến thư, hắn sao có thể từ chối được.
“Thử thì biết!”
“Vậy thì thử thôi!” Lục Dương cũng chẳng mong gặp được kỳ ngộ gì, so với xem cờ thì đơn đấu với Lão Mạnh thú vị hơn nhiều.
Trùng hợp là những người khác cũng nghĩ như vậy.
Tất cả Bán Tiên đều buông việc trong tay, vây xem hai vị Hóa Thần đại năng giao đấu.
Hai người triển khai tư thế, chẳng cần ai tuyên bố bắt đầu, cả hai không hẹn mà cùng đồng thời ra tay.
“Tam Vị chân hỏa, Kim Điểu chân viêm!”
“Niết Bàn chân hỏa, Thuần Dương chân viêm!”
Bốn loại Chân Hỏa va chạm chỉ là khúc nhạc dạo, cả hai đều không sợ hỏa diễm của đối phương, bày ra thế vật lộn trong biển lửa.
Qua màn lửa, hai bóng người va chạm, đan xen, ngọn lửa cũng theo cường độ va chạm của hai bên mà tăng vọt, vô cùng có tiết tấu.
Lục Dương nghĩ Lão Mạnh chắc chắn đã học được kỹ năng mới, biết luận về độ mạnh của cơ thể thì không sánh bằng hắn, nên cũng không nương tay, lấy ra Thanh Phong kiếm, vung kiếm bắn ra kiếm quang dữ dội.
“Hừ!”
Mạnh Cảnh Chu đối mặt với kiếm quang không tránh né, ánh mắt ngưng tụ, năm ngón tay nắm quyền đặt bên hông, đột nhiên oanh ra, trực tiếp đánh tan kiếm quang.
“Đấm hay lắm!”
Lục Dương cười ha ha một tiếng, bước nhanh về phía trước, từng đạo kiếm quang đánh về phía Mạnh Cảnh Chu, hắn đều dùng nắm đấm đáp lại, phát ra khí thế “ngoài ta còn ai”.
Rất nhanh Lục Dương liền phát hiện ra điều không đúng, tay không ngừng vung kiếm quang, mắt híp lại, hắn nhận ra trong quyền pháp của Mạnh Cảnh Chu có bóng dáng của rất nhiều quyền pháp khác, nhưng không có bộ nào hoàn toàn phù hợp: “Đây là quyền pháp gì của ngươi vậy?”
Thấy Lục Dương cuối cùng cũng phát hiện ra kiệt tác của mình, Mạnh Cảnh Chu hưng phấn cười nói, quyền pháp càng lúc càng thêm lăng lệ: “Không ngờ tới đúng không Lão Lục, đây là quyền pháp ta dốc lòng bế quan sáng tạo ra, Duy Ngã Độc Tôn Quyền, vừa hay bắt ngươi thử nghiệm!”
“Vô thanh vô tức mà cũng có khả năng đấy Lão Mạnh, vậy để ta xem quyền pháp của ngươi có đỡ nổi một kiếm này của ta không!”
Lục Dương hơi động ý nghĩ, trải rộng ra hình thức ban đầu của Kiếm đạo lĩnh vực, vô số kiếm khí hóa thành hình dáng Thanh Phong kiếm, lại cùng Thanh Phong kiếm trong tay Lục Dương hòa làm một thể.
“Vạn Kiếm Quy Tông!” Lục Dương hét lớn, bổ mạnh xuống, chém về phía Mạnh Cảnh Chu.
“Duy Ngã Độc Tôn Quyền!”
Mái tóc đen của Mạnh Cảnh Chu bay lượn, nắm đấm hóa thành màu vàng kim, như mưa rào, mang theo khí thế ngạo nghễ đánh về phía Thanh Phong kiếm, khí tức sinh ra khi cả hai va chạm đủ để khiến bất kỳ tu sĩ Hóa Thần kỳ nào cũng phải run sợ.
Răng rắc…
Lớp vỏ vàng bên ngoài nắm đấm sụp đổ, Mạnh Cảnh Chu lùi lại hai bước mới đứng vững.
“Hừ, đừng đắc ý, Duy Ngã Độc Tôn Quyền pháp của ta có tất cả mười một trọng cảnh giới, vừa rồi ta thi triển bất quá chỉ là đệ nhất trọng Thập Nhật cảnh thôi!”
“Ngươi chờ ta sáng tạo ra mười trọng cảnh giới phía sau, rồi lại tìm ngươi giao chiến!”
Mạnh Cảnh Chu ném lại một câu rồi quay người rời đi, lần này tìm Lão Lục chẳng qua là để thử uy lực của quyền pháp, thua cũng chẳng sao.
Mặc dù Lục Dương thắng, nhưng trong lòng hắn lại không có cảm xúc vui mừng, hắn có thể thắng, chẳng qua là mượn uy năng của chiêu thức người xưa thôi, còn Lão Mạnh lại dùng quyền pháp do chính mình sáng tạo ra.
“Sáng tạo pháp ai mà chẳng biết, ta cũng làm!”
Lục Dương nén một hơi, phải dùng pháp do tự mình sáng tạo ra để thắng Lão Mạnh mới tính là thắng.
Lục Dương cắn rôm rốp hai cái quân cờ, bắt đầu bế quan.
Luận về kiếm pháp, kiếm pháp của Lục Dương đứng đầu cảnh giới, cho dù là kiếm tu Hợp Thể kỳ, thì Kiếm đạo đại năng như lâu chủ Kiếm Lâu cũng chỉ hơn Lục Dương một chút mà thôi.
Nhưng dù Lục Dương học Nhất Kiếm Hóa Vạn Kiếm hay Vạn Kiếm Quy Tông, đều là kiếm pháp của người xưa, không có thứ gì của riêng mình, nên thủy chung thiếu một chút gì đó.
Hắn hóa thành lò luyện Kiếm đạo, trong đầu lóe lên những chiêu thức cơ sở của Kiếm đạo, lóe lên Nhất Kiếm Hóa Vạn Kiếm cùng Vạn Kiếm Quy Tông, cho đến tận hôm nay khi đụng phải đủ loại cường địch.
Lục Dương bế quan nghiên cứu trong động phủ, Ngao Linh và những người khác cũng giảm bớt động tĩnh khi đánh cờ, sợ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của hắn.
Thực ra bọn họ quá lo lắng, giờ phút này Lục Dương tâm vô bàng vụ, hoàn toàn không bị bên ngoài q·uấy n·hiễu, một lòng dồn vào Kiếm đạo.
Hắn giống như đang vẫy vùng trong biển Kiếm đạo, tìm kiếm kiếm pháp độc thuộc về mình.
Bỗng nhiên một đạo linh quang lóe lên, bị Lục Dương bắt lấy, lập tức có mạch suy nghĩ.
Điểm linh quang này giống như một hạt giống, mọc rễ nảy mầm trong lòng Lục Dương, hắn dùng suốt đời sở học Kiếm đạo để vun trồng, khiến hạt giống này không ngừng lớn mạnh.
Không biết qua bao lâu, Lục Dương mở mắt, trong mắt như cất giấu hai thanh tiên kiếm, không thể nhìn thẳng: “Xong rồi!”
“Lão Mạnh, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi biết sáng tạo pháp!”
“Tiên tử, ngài thấy bộ kiếm pháp ta nghiên cứu ra nên đặt tên gì thì hay?” Lục Dương không giỏi đặt tên, nên tìm đến Bất Hủ tiên tử xin ý kiến.
“Nếu đây là lần đầu tiên bản triều sáng tạo ra kiếm pháp, thì cứ gọi Đại Đậu kiếm pháp đi!”
“Tốt, vậy nghe theo tiên tử, gọi Bất Hủ kiếm quyết!” Mặc dù mình không giỏi đặt tên, nhưng chỉ cần Bất Hủ tiên tử đặt tên trước, thì dù mình đặt tên gì cũng đều hay cả.