Chương 1095 【 tiên trù truyền nhân 】 Lục Vân Dương
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1095 【 tiên trù truyền nhân 】 Lục Vân Dương
Chương 1095: 【Tiên Trù Truyền Nhân】 Lục Vân Dương
“Lục đại sư, ngài xem vị tu sĩ đang đứng ở góc kia, lúc nào cũng cười híp mắt, mắt chẳng thấy đâu, hắn tên Tạ Thích, là linh trù hàng đầu, lần này tranh tài nhất định đoạt giải quán quân. Hắn ta đấu linh trù chưa từng bại trận!” Mã Bân, một người mặt đầy nốt ruồi của Ngự Thiện phòng, tận tâm tận lực giới thiệu các linh trù cho Lục Dương.
Tạ Thích bên hông quấn đầy bình thuốc, hễ thấy ai là y như rằng cười híp mắt, cứ như chẳng mở mắt bao giờ. Trong giới linh trù, Tạ Thích nổi danh đã lâu. Dù cùng là linh trù ngũ tinh, vẫn có cao thấp, các linh trù ngũ tinh khác nhìn hắn, ánh mắt đều né tránh, đây là kính sợ kẻ mạnh.
Nhưng Lục Dương không để ý đến điều đó, những linh trù khác cũng lặng lẽ rời xa Mã Bân.
Mã Bân cũng là một linh trù hàng đầu từng đoạt giải quán quân!
“Ồ, bản lĩnh vậy sao?”
“Tạ Thích có một năng lực đặc biệt, không rõ là do công pháp hay bẩm sinh, có thể bắt chước động tác của người khác.”
“Hơn nữa, đầu lưỡi của hắn cũng rất khác thường, mẫn cảm với mùi vị thức ăn, dù chỉ là tì vết nhỏ nhất, vào miệng hắn cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.”
“Phàm là đấu linh trù với hắn, hắn sẽ bắt chước hoàn toàn động tác của đối phương, sau khi nếm thử thành phẩm, sẽ dựa trên đó để cải tiến.”
“Cứ thế, món ăn hắn làm ra vĩnh viễn hơn người một bậc!”
Lục Dương gật đầu, quả là đối thủ khó nhằn.
“Còn ai nữa không?”
“Còn có nữ tu mặc y phục màu băng lam kia, nàng tên An Đồng, cũng chưa từng thua trận. Nhưng nàng dựa vào thực lực tuyệt đối. Dù trời sinh mất vị giác, bù lại, thị giác, xúc giác, khứu giác và thính giác của nàng đều vượt xa tu sĩ cùng giai, nàng có thể dùng bốn giác quan còn lại để tạo ra cực phẩm thức ăn!”
Lục Dương đã gặp nữ tử này trong buổi triệu tập ở Tấn Tham, chỉ là không biết tên: “Hóa ra nàng tên An Đồng.”
Mã Bân lần lượt giới thiệu những linh trù này, không chỉ ngũ tinh mà còn có cả linh trù tứ tinh, dù sao Tu Tiên Nguyệt Báo chỉ viết về các trận đấu của linh trù ngũ tinh.
Một tiếng chiêng đồng vang lên, cuộc thi linh trù chính thức bắt đầu. Năm tổ linh trù cùng lúc vào sân, mỗi vị linh trù danh tiếng lẫy lừng xuất hiện đều khiến khán giả phải thán phục.
“Mau nhìn, đó là 【Kim Đao Đại Sư】 Đoạn Ba!”
“Đó là 【Độc Bà Bà】!”
“Đó là 【Ngự Thiện Phòng Chi Đao】 Mã Bân!”
“Đó là 【Tiên Thiệt】 Tạ Thích!”
“Đó là 【Bất Bại】 An Đồng!”
Vân Mộng Mộng nghe hồi lâu, sửng sốt không nghe thấy ai gọi tên Nhị đương gia, tức giận, cảm thấy khán giả thật không có mắt. Nhị đương gia mới là Tiên Trù Truyền Nhân, so với Kim Đao Đại Sư hay Độc Bà Bà gì đó lợi hại hơn nhiều.
“Kia, kia chẳng lẽ là 【Tiên Trù Truyền Nhân】 Lục Vân Dương!” Vân Mộng Mộng đứng trên khán đài, đột nhiên chỉ vào Lục Dương, lộ vẻ không thể tin nổi.
Chỉ có điều thần sắc hơi kích động, cũng may khán giả đều bị danh hiệu của Lục Dương hấp dẫn, không mấy ai chú ý đến vẻ mặt của Vân Mộng Mộng.
“Cái gì mà Tiên Trù Truyền Nhân, ai dám tự xưng danh hiệu lớn lối vậy?”
“Sao, sao thế?”
“Cái gì, các ngươi không biết hắn sao?” Vân Mộng Mộng vô cùng kinh ngạc.
“Hắn là ai?” Khán giả đều là những kẻ sành ăn lão luyện, vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra vị linh trù nào xứng với danh xưng nghịch thiên 【Tiên Trù Truyền Nhân】 này.
Vân Mộng Mộng thần bí nói: “Nghe đồn Lục Vân Dương trong mộng được tiên nhân dạy nấu ăn, học được những kỹ pháp chỉ có tiên nhân mới có, đao pháp tuyệt đỉnh, dược thiện vô song. Hắn không nổi danh chỉ vì tiên nhân dặn dò phải ẩn nhẫn mười năm, rèn luyện tính tình.”
“Mười năm đã qua, thanh kiếm bén nhọn của hắn cuối cùng cũng xuất!”
“Thật hay giả, sao nghe cứ sai sai?”
“Tiểu tử này có được Ứng Thiên Tiên truyền thừa?”
Dù Vân Mộng Mộng bịa chuyện có vẻ khá thật, nhưng đám sành ăn cũng không ngốc, sẽ không tin hết những gì nàng nói.
Trong giới linh trù, chỉ có mùi vị mới là tất cả!
Rõ ràng Vân Mộng Mộng không có thiên phú lừa người như Lục Dương.
Giải đấu linh trù có ba vòng, lần lượt khảo nghiệm đao công, dược liệu và thức ăn. Đây là đấu loại trực tiếp, chỉ khi qua được vòng trước mới được vào vòng tiếp theo.
Năm tổ tranh tài cùng lúc, nội dung khảo nghiệm giống nhau.
Tống Thiên Tỉnh trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vòng đầu tiên này nói là khảo nghiệm đao công, nhưng xem ra không phải vậy.
Trong trận đấu của linh trù nhị tinh, tất cả linh trù nhị tinh đều bị nhốt trong một đấu trường thú. Khi từng lồng giam mở ra, vô số yêu thú Trúc Cơ chui ra, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm đám linh trù nhị tinh, coi chúng như thức ăn.
“Sao, ngươi chẳng lẽ đến yêu thú cũng đánh không lại?” Ngô công tử thấy Tống Thiên Tỉnh sợ hãi như vậy, nhếch mép cười lạnh. Xem ra Tống Thiên Tỉnh cũng chỉ có vậy, không cần ra tay y cũng sẽ bị loại.
Ngô công tử và Ngọc Thiển Nhi đều là linh trù nhị tinh, cùng đến tham gia buổi lễ long trọng này.
Ngọc Thiển Nhi giải thích cho Tống Thiên Tỉnh: “Linh Trù Minh cho rằng, một linh trù đạt tiêu chuẩn, việc đầu tiên phải làm được là chiến thắng nguyên liệu nấu ăn. Nếu đến nguyên liệu nấu ăn còn không đánh lại, sao có tư cách xử lý chúng?”
“Cho nên vòng đầu tiên thường khảo nghiệm ngươi chiến thắng và xử lý yêu thú như thế nào.”
Nói xong, Ngọc Thiển Nhi không nán lại, phóng tới một con Linh Tê mặc khôi giáp. Chọn linh thú càng khó đối phó, điểm số trong vòng bình chọn cuối cùng sẽ càng cao. Con Linh Tê này nằm trong top 10 những yêu thú khó đối phó, rất đáng để khiêu chiến.
Khóe mắt Tống Thiên Tỉnh giật giật. Y rất tự tin vào đao công của mình, nhưng vấn đề là y không có kinh nghiệm chiến đấu, càng chưa từng chiến đấu với yêu thú.
Phải làm sao? Phải làm sao đây?
Vô tình, Tống Thiên Tỉnh thấy Vân Mộng Mộng trên khán đài, trong lòng giật mình. Người của Thiên Đình sao lại đến đây?
Chẳng lẽ Thiếu giáo chủ cũng đến? Ngài đến xem biểu hiện của mình sao?
Nếu mình thể hiện quá kém, liệu có bị Thiếu giáo chủ loại bỏ?
Càng nghĩ, Tống Thiên Tỉnh càng thấy có khả năng. Liều mạng thôi, thà chiến đấu với yêu thú còn hơn bị Thiếu giáo chủ thủ tiêu. Dù sao mình cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, không đến nỗi đến một con yêu thú cũng đánh không lại.
Tống Thiên Tỉnh chọn một con chồn màu tím. Tử Điêu đứng thẳng bằng hai chân sau, hai chân trước thu vào trong lớp lông tơ, chớp đôi mắt nhỏ, trông vô hại.
Nhận thấy Tống Thiên Tỉnh chọn mình, Tử Thiên Chồn lập tức nhe răng trợn mắt, đôi mắt hóa thành màu đỏ dữ tợn, móng vuốt cào trên mặt đất, để lại những vệt trầy.
Khán đài lập tức xao động, sự chú ý đổ dồn vào tổ linh trù nhị tinh.
“Người kia là ai, hắn lại dám chọn Tử Thiên Chồn!?”
“Tử Thiên Chồn mạnh nhất trong bầy yêu thú này mà?”
“Đúng, đó là Thú Vương!”
Đám linh trù nhị tinh cũng chú ý đến lựa chọn của Tống Thiên Tỉnh, tiếng chế giễu trào phúng không ngớt.
“Tử Thiên Chồn mang huyết mạch Đại Yêu thượng cổ, tổ tiên từng có Đại Yêu Hoàng vượt kiếp, động tác nhanh như chớp, thần thức căn bản không bắt kịp.”
“Đâu chỉ, móng vuốt của nó cũng vô cùng sắc bén, chỉ cần vạch nhẹ một cái là có thể chém đứt đầu, chọn nó chẳng khác nào tự tìm đường chết?”
“Thú Vương Tử Thiên Chồn, ta còn không dám chọn nó làm đối thủ.” Ngô công tử không nhịn được cười phá lên.
Tống Thiên Tỉnh lặng lẽ thò tay vào ngực, vuốt ve 《Bách Khoa Toàn Thư Nấu Nướng》 để cổ vũ tinh thần.
Nhưng ngay khi y chạm vào 《Bách Khoa Toàn Thư Nấu Nướng》, Tử Thiên Chồn vốn chuẩn bị tấn công bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, màu đỏ trong mắt tan biến, nằm rạp xuống đất.
Đó là nỗi kinh hoàng bắt nguồn từ huyết mạch thượng cổ vĩnh viễn không thể xóa nhòa, là ý chí vĩ đại mà yêu thú không thể chống lại!
“Tử Thiên Chồn sao vậy?”
“Không đúng, không chỉ Tử Thiên Chồn, ngươi xem những yêu thú khác kìa!”
Trên khán đài tiếng thán phục không ngớt, nhiều người kinh hãi đến mức đứng bật dậy.
Tất cả yêu thú trong đấu trường đều giơ hai chân trước lên, nằm rạp xuống đất, quỳ lạy Tống Thiên Tỉnh.
Ngọc Thiển Nhi khẽ che miệng nhỏ, trong đôi mắt đẹp tràn ngập kinh ngạc.
“Là cuốn 《Bách Khoa Toàn Thư Nấu Nướng》 này?” Tống Thiên Tỉnh lập tức nhận ra điểm mấu chốt. Bản dập tàn thiên của 《Bách Khoa Toàn Thư Nấu Nướng》 tổ truyền chưa từng khiến yêu thú nào kinh hãi, chẳng lẽ chỉ có bản gốc 《Bách Khoa Toàn Thư Nấu Nướng》 mới có năng lực này?!
Như vậy có thể khiến Lục Thiếu giáo chủ hài lòng rồi?
Động tĩnh của Tống Thiên Tỉnh quá lớn, Lục Dương muốn không chú ý cũng không được.
Không phải chứ, tiên tử tùy tiện cho một quyển sách mà lại có hiệu quả này, sao ta chưa từng được hưởng đãi ngộ này?!