Chương 1077 Này gọi nguy hiểm cực thấp_
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1077 Này gọi nguy hiểm cực thấp_
Chương 1077: Cái này mà gọi là nguy hiểm cực thấp?
“Ai ai ai, Mộng Mộng tỷ đừng có nói lung tung, ta có bảo tỷ làm vậy đâu.” Thấy Vân Mộng Mộng mang theo Quy Nguyên Thiên Tôn chạy tới, Lục Dương vội vàng phủi sạch quan hệ.
“A? Bắt nhầm người hả? Nhị đương gia không muốn người này à?”
Lục Dương chỉ chỉ Quy Nguyên Thiên Tôn, Vân Mộng Mộng làm bộ định ném hắn sang một bên, khiến Lục Dương cuống quýt ngăn cản.
“Đừng ném, đừng ném, ta muốn.”
“Vậy chẳng phải là bắt không sai rồi nha.” Vân Mộng Mộng mừng rỡ nói, cảm thấy cuối cùng cũng có thể giúp Nhị đương gia một tay, vô cùng đắc ý.
“Lục sư đệ, vị này là?” Phương Tẫn thận trọng dò hỏi thân phận Vân Mộng Mộng. Vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến vị tiền bối này trực tiếp đánh ngất Quy Nguyên Thiên Tôn và cả Ti Lôi Thần Quân, quả là một sự tồn tại kinh khủng.
Dù hai vị Bán Tiên kia tiêu hao quá nhiều nguyên khí, nhưng chuyện này không giống như là Độ Kiếp kỳ có thể làm được.
“Lão Đại nhà ta đó.” Vân Mộng Mộng tràn ngập tự hào nói, nhưng vừa nói xong thì chợt nhận ra có gì đó không đúng.
A, nói nhầm rồi, Đại đương gia mới là Lão Đại.
“Nhị đương gia là lão…”
“Đồng môn, chúng ta là đồng môn.” Lục Dương tranh thủ thời gian tiếp lời. Mộng Mộng tỷ thật là gan lớn, chuyện gì cũng dám nói ra ngoài.
“Đồng môn?” Phương Tẫn nghi hoặc nhìn Lục Dương và Vân Mộng Mộng, đồng môn mà lại gọi nhau “Nhị đương gia” sao?
Hai người thật không phải là một ổ thổ phỉ đấy chứ?
Phương Tẫn không quá xoắn xuýt chuyện này. Bắt được Ti Lôi Thần Quân, kẻ cầm đầu, vẫn tốt hơn nhiều, đỡ phải lo hắn trả thù.
Dù Di Sơn Điền Hải Tông chỉ là người bị hại, theo lý thuyết chẳng liên quan gì đến Ti Lôi Thần Quân, nhưng với cách hành xử của hắn, sau khi biết không đánh lại Quy Nguyên Thiên Tôn, rất có thể sẽ giận chó đánh mèo tông môn bọn hắn.
“Tam trưởng lão bảo hai người có thể về tông môn, không cần ở lại Di Sơn Điền Hải Tông làm nghĩa vụ nữa.” Vân Mộng Mộng nhớ tới mục đích chuyến đi này. Bắt hai tên Bán Tiên kia chỉ là tiện thể, mục đích chính là bảo hai người kia trở về.
“Mà Di Sơn Điền Hải Tông ở chỗ nào ấy nhỉ? Tam trưởng lão bảo tông môn này phong cảnh tú lệ, bốn mùa đều là cảnh đẹp.”
Vân Mộng Mộng đưa tay lên che mày, kiễng chân nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy chỗ nào được gọi là “phong cảnh tú lệ” cả.
Lục Dương lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía Di Sơn Điền Hải Tông tông môn di chỉ bị Nhược Thủy bao phủ, núi non đổ sụp, đại địa nứt toác, cảm thấy dù hắn và Lão Mạnh muốn ở lại đây làm nghĩa vụ lao động cũng chẳng còn cơ hội.
Hơn nữa, bọn hắn đã tìm được Quy Nguyên sư tổ, bắt được Ti Lôi Thần Quân, hai chuyện lớn như vậy, thế nào cũng phải trở về tông môn một chuyến chứ.
“Mộng Mộng tỷ, chúng ta về thôi.”
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lưu luyến không rời cáo biệt Thái Thượng trưởng lão, Khổng tông chủ và Phương Tẫn.
“Kim tiền bối, Khổng tiền bối, Phương sư huynh, cáo từ.”
Khổng tông chủ nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rời đi, trong lòng áy náy vô cùng. Hai người suýt chút nữa gặp bất trắc ở tông môn bọn hắn, nếu thật có chuyện gì xảy ra, hắn còn mặt mũi nào đối diện với Trương lão tam.
“Sư phụ, giờ chúng ta phải làm sao?”
Khổng tông chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Sư đồ chúng ta trước trấn an mọi người trong tông môn đã, di chỉ tông môn tạm thời đừng động vào. Ta sẽ phái người đến Kinh Châu phân hội báo một tiếng, để người của phân hội tới ước định tổn thất của chúng ta.”
“Tông môn lâu rồi không được tu sửa, nhân cơ hội này làm mới lại một lần.”
Biết không cần tự mình bỏ tiền, đã có bảo hiểm lo, Khổng tông chủ thấy lòng vui phơi phới, coi như là tạm ngừng kinh doanh chỉnh đốn mấy ngày.
“Chỉ có Tàng Kinh Các là hơi phiền toái, bị Nhược Thủy ngâm rồi không biết còn bao nhiêu sách có thể đọc được.”
“Cái này không sao.” Thái Thượng trưởng lão cười ha hả nói, “Trong ba người chúng ta thì ngươi đọc sách ít nhất đấy. Ta với Phương tiểu tử đã nhớ hết gáy sách trong Tàng Kinh Các rồi, không sợ không có sách để đọc.”
…
Rơi Xuống Đất Tiền Tài thương hội, Kinh Châu phân hội.
Phân hội trưởng nghe phụ tá báo cáo mà đầu óc trống rỗng, bất động như pho tượng. Hồi lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần.
“Ngươi nói là ở Di Sơn Điền Hải Tông xảy ra cuộc chiến Bán Tiên?!”
Hắn thất thanh, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin. Hắn không dám tưởng tượng chuyện này sẽ gây ra phản ứng dây chuyền lớn đến mức nào. Kiến trúc của Di Sơn Điền Hải Tông trải dài liên miên, địa hình đặc thù vô số kể, dù không biết giá trị bao nhiêu, nhưng chắc chắn đáng tiền hơn Kiếm Lâu nhiều!
Kiếm Lâu tất cả cũng chỉ có một tòa lâu!
Lại thêm một vụ đầu tư thất bại điển hình.
“Sao có thể như vậy được? Di Sơn Điền Hải Tông xảy ra chuyện gì chứ? Bảy vị nguyên lão ước định kết quả không phải là nguy hiểm cực thấp sao?”
“Thế bảy cái lão bất tử đâu? Bọn chúng đâu rồi!”
Phân hội trưởng móc ra thanh đại khảm đao sáng như tuyết, định liều mạng với bảy tên nguyên lão kia, phụ tá vội vàng ngăn lại.
“Hội trưởng quên rồi à? Tổng bộ bảo bên kia có mấy vị sư phụ ước định tuổi thọ về hưu, cưỡng ép điều bảy vị nguyên lão đi rồi mà.”
Phân hội trưởng lúc này mới nhớ ra bảy tên nguyên lão đã đến tổng bộ. Dù sao hắn cũng là phân hội trưởng, nên rất nhanh đã tỉnh táo lại phân tích tình hình.
Quả là gặp quỷ, bảo hiểm vừa mua nửa tháng, Di Sơn Điền Hải Tông đã xảy ra chuyện?
Lừa đảo bảo hiểm à?
“Nói rõ chi tiết xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Di Sơn Điền Hải Tông!”
Phụ tá kể lại chi tiết sự việc. Phân hội trưởng nghe xong không tìm thấy nửa điểm khả nghi, nghe qua hoàn toàn là trùng hợp.
Một bên là Ti Lôi Thần Quân của Đại Càn, một bên là Quy Nguyên Thiên Tôn đã biến mất tám vạn năm, Di Sơn Điền Hải Tông không có bản lĩnh lớn đến mức tìm được hai nhân vật truyền thuyết này.
Nếu bọn họ có bản lĩnh đó, thì cũng chẳng cần lừa đảo bảo hiểm.
“Vậy chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi à?”
“Thôi được rồi, trước gọi người đi ước định tổn thất của Di Sơn Điền Hải Tông đi.”
Một ngày sau, phân hội trưởng cầm lấy Lưu Ảnh cầu, bên trên ghi lại thảm trạng của Di Sơn Điền Hải Tông, xem mà suýt chút nữa hắn bị nhồi máu cơ tim.
Nơi này bị hủy đến một chút xíu cũng không còn gì!
Thiên lôi tẩy lễ, Nhược Thủy cuốn trôi, Di Sơn Điền Hải Tông đến một vật hoàn hảo cũng không tìm thấy!
“Hội trưởng, chúng ta bồi thường sao?” Phụ tá nhỏ giọng hỏi.
Phân hội trưởng run rẩy cả người, cố gắng gằn ra một chữ: “Bồi…”
“Ấy, không đúng, chúng ta có chế độ truy trách mà. Thục Châu thương hội bồi thường Kiếm Lâu xong không truy trách là vì không tìm được người giao chiến.”
“Lần này khác, lần này trách nhiệm thuộc về Ti Lôi Thần Quân. Một vị Bán Tiên Đại Càn tích cóp thế nào cũng đủ bồi thường chứ?”
Phụ tá không thể không nhắc nhở: “Hội trưởng, Bán Tiên Đại Càn đúng là có linh thạch, nhưng ngài đừng quên Nguyệt Quế Tiên Cung đã bắt Hàng Yêu Thần Quân và Trừ Ma Thần Quân của Đại Càn. Căn cứ tình báo bọn họ khai, tích cóp của bọn họ đều cất ở Tiên Cung.”
“Về vị trí của Tiên Cung, bọn họ bị hạ cấm chế, không nói ra được, sưu hồn cũng vô dụng, ai cũng không biết Tiên Cung ở đâu.”
“Ti Lôi Thần Quân có lẽ cũng gặp tình huống tương tự.”
Phân hội trưởng giận đến bụng phình lên mấy lần, cuối cùng lại xìu xuống. Dù không phải tin tức tốt, nhưng phụ tá nói đều đúng.
Phụ tá này tính tình điềm tĩnh, luôn đưa ra phán đoán chính xác, xem ra vị trí của mình sau này trừ hắn ra thì chẳng còn ai khác có thể ngồi vào.
“Hội trưởng, về sự kiện lần này, tôi có một ý tưởng.”
“Nói đi.”
“Lần trước Kiếm Lâu xảy ra chuyện, Lục Dương có mặt ở đó. Lần này Di Sơn Điền Hải Tông gặp chuyện, Lục Dương cũng ở tại chỗ. Ngài nói có khả năng là do Lục Dương không?”
Phân hội trưởng nhìn phụ tá, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, như thể đang nói sao ngươi lại nghĩ vậy.
“Tiểu Thang, ta phải nói với ngươi vài câu.”
“Xin ngài cứ nói.”
“Chúng ta làm việc phải có chứng cứ. Trong báo cáo thể hiện cả hai lần sự kiện này, Lục Dương chỉ đứng ngoài quan sát. Dù là cuộc chiến tiên nhân hay cuộc chiến Bán Tiên, đều không liên quan gì đến Lục Dương cả.”
“Nhất là lần này, báo cáo ngươi cũng đã xem rồi, tìm được hộp tiên kim thuần túy chỉ là trùng hợp.”
“Có thể là hội trưởng, chúng ta làm việc cũng phải tính đến xác suất nữa.”
Phân hội trưởng tê một tiếng.
“…Ngươi nói vậy nghe cũng có lý.”