Chương 1073 Tuế Nguyệt Tiên Tiên khí
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1073 Tuế Nguyệt Tiên Tiên khí
Chương 1073: Tuế Nguyệt Tiên Tiên Khí
“Điều này chứng tỏ Phương sư huynh đúng là hồng phúc tề thiên!”
Lục Dương hết sức biết điều tiến lên chúc mừng, còn cao hứng hơn cả khi chính hắn thu thập đủ bản đồ.
“Trần Á Trùng tốn hao mấy trăm năm cũng không có được hai mảnh tàn đồ còn lại, Phương sư huynh chỉ đi một chuyến đã thu thập xong. Điều này chứng tỏ điều gì? Điều này chứng tỏ tấm bản đồ này có duyên với ngài a!”
“Đúng vậy, đúng vậy, đây nhất định là điềm đại cát!” Mạnh Cảnh Chu cũng vội vàng chúc mừng, cả hai kẻ tung người hứng, thổi phồng Phương Tẫn lên tận mây xanh, chẳng khác nào bậc Thiên Tuyển Chi Nhân.
Ba mảnh ngọc lụa địa đồ chồng lên nhau, để lộ ra hình dáng thật sự của tấm bản đồ.
Bản đồ vẽ một dãy núi tên là Thanh Liên sơn mạch, bên trong dãy núi có một vòng tròn, hẳn là nơi đó có vật gì đó.
“Thanh Liên sơn mạch là nơi nào?” Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu hai mặt nhìn nhau, họ không quen thuộc tên các dãy núi, đây là ở đâu của Đại Hạ?
“Thanh Liên sơn mạch…” Phương Tẫn nhíu mày, hắn mơ hồ có chút ấn tượng với cái tên này.
“Nếu nhớ không nhầm thì Thanh Liên sơn mạch là tên gọi thời Đại Càn.”
“Đến thời Đại Ngu thì gọi là Giang Bắc khâu lăng.”
“Còn đến thời Đại Hạ thì gọi là Thiên Hà bình nguyên.”
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thần sắc quái dị, hình như không chỉ có tên thay đổi thì phải.
“Chuyện này rất bình thường, các ngươi nghĩ xem, thời Đại Càn, Đại Ngu có không ít tu sĩ, đánh nhau lại chẳng hề kiêng nể gì, thường xuyên thay đổi địa hình.” Phương Tẫn giải thích.
“Ba mươi vạn năm dưới sức người có thể biến thương hải tang điền, bản đồ thời đó đã sớm khác bây giờ rồi.”
Phương Tẫn rất có nghiên cứu về cổ địa đồ, hắn nhớ rõ ràng sự biến thiên của bản đồ từ thời Đại Càn đến Đại Hạ.
Tấm cổ địa đồ này chỉ có ích khi nằm trong tay Phương Tẫn, tu sĩ khác có được cũng chỉ biết trố mắt mà thôi.
“Đi, đến Thiên Hà bình nguyên xem sao.” Có cổ địa đồ trong tay, Phương Tẫn cũng hứng khởi.
Nếu mình thu thập được cổ địa đồ nhờ sự trùng hợp khó tin, nói không chừng thật sự như Lục sư đệ nói, bảo vật có duyên với mình.
Thiên Hà bình nguyên cây cỏ tươi tốt, dê bò nhởn nhơ khắp nơi, khi ba người đáp xuống còn làm giật mình một đàn dê, chúng kêu be be rồi chạy tán loạn, để lại một bãi phân dê.
Có một con cừu nhỏ không sợ người, nó kêu be be chạy đến chỗ ba người, nhưng bị dê mẹ kéo đi.
Phương Tẫn vung tay lên, khoanh một vòng lớn trên bản đồ cổ: “Đại khái là ở chỗ này.”
Hắn thả thần thức ra, tìm kiếm từng tấc đất trong phạm vi, phát hiện dưới lòng đất có điều kỳ lạ.
“Hình như dưới đất có một bí cảnh, ba người chúng ta đào lên xem thử.”
“Còn cần đào à? Chẳng phải bảo Lão Lục ăn đất là xong sao?” Mạnh Cảnh Chu đề nghị.
Lục Dương liền đạp cho một cước, nơi này toàn phân dê, ta ăn cái tổ nhà ngươi!
Phương Tẫn và Lục Dương cùng thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, Mạnh Cảnh Chu thi triển Pháp Tướng, ba gã khổng lồ ngồi xổm trên mặt đất đào bới.
Đào sâu chừng 2000 mét, ba người đào được một khối đá, tượng đầu đá như khảm vào không gian này, dù có đào hết đất phía dưới cũng không rơi xuống, ba người thử di chuyển tảng đá nhưng không được.
Phương Tẫn truyền linh lực vào viên đá, trên đó hiện ra những hoa văn phức tạp, cổ xưa và thần bí, tảng đá xuất hiện lực hút mạnh mẽ, hút cả ba người vào.
Khi ba người hoàn hồn lại thì trước mắt tối đen như mực.
“Nơi này hình như có áp chế thần thức, không thể dùng thần thức được.”
Mạnh Cảnh Chu ngẩng đầu đốt lửa Thuần Dương Chi Hỏa, soi sáng không gian này. “Hang động?”
Ba người phát hiện mình đang ở trong một cái động trống rỗng nhưng ẩm ướt, không cảm thấy một chút gió nào, chứng tỏ hang động này kín.
“Có lẽ nào trong này có bảo bối gì?”
Phương Tẫn vừa định bước lên thì bỗng nghe thấy tiếng Lục Dương.
“Phương sư huynh đừng đi lên!”
Phương Tẫn đột ngột dừng bước: “Sao vậy?”
“Phía trước có cấm chế, nếu đi lên sẽ kích hoạt cấm chế, rất nguy hiểm!” Lục Dương nghiêm túc nhắc nhở.
Phương Tẫn giật mình, vội vàng rụt chân trái về, ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện phía trước quả thật có những phù văn khó hiểu, nhưng đã tàn khuyết.
“Hang động này dường như giăng đầy cấm chế, nhưng có người cưỡng ép xông vào, phá hủy những phù văn này.” Lục Dương coi lời Bất Hủ tiên tử như suy đoán của mình mà nói ra.
Dù là những phù văn đã bị phá hủy cũng ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố, không phải thứ bọn họ có thể chạm vào.
“Cách bố trí cấm chế này, hình như là của Tuế Nguyệt Tiên.” Bất Hủ tiên tử xoa cằm suy nghĩ, “Bởi vì bản thể của hắn là cây, nên luôn thích giấu đồ trong lòng đất, tìm ra vô cùng phiền toái.”
“Tiểu Dương Tử, ngươi đi lên phía trước đi, có tên ngốc dò đường giúp các ngươi rồi, cấm chế cản đường đều bị phá hủy hết, chỉ cần không chạm vào cấm chế là không sao.”
“Món đồ nhỏ ở cuối hang động hẳn là do Tuế Nguyệt Tiên tạo ra.”
Lục Dương cẩn thận vòng qua cấm chế, dẫn Phương Tẫn và Mạnh Cảnh Chu đến chỗ sâu nhất của hang động, tìm thấy một cái hộp nhỏ bằng kim loại, lớn cỡ nắm tay, đặt trên đài cao.
Phương Tẫn dùng linh lực ngưng tụ thành một bàn tay lớn, cách không lấy chiếc hộp kim loại, hộp kim loại cầm lên rất nặng tay.
“Đây là tiên kim sao?!”
Phương Tẫn giật mình, đây là tiên kim, chứng tỏ chiếc hộp kim loại này ít nhất là do Bán Tiên luyện chế thành tiên bảo, thậm chí có xác suất rất nhỏ là do tiên nhân luyện chế thành Tiên khí!
“Tiên tử, Tuế Nguyệt Tiên luyện chế chiếc hộp kim loại này để làm gì?”
Bất Hủ tiên tử khổ não suy tư: “Đồ chơi nhỏ do Tuế Nguyệt Tiên luyện chế đều giống nhau cả, ta hay bị lẫn lộn lắm.”
“Nhưng nhìn kiểu dáng của chiếc hộp kim loại này, hình như là Tiên khí có thể làm chậm thời gian.”
Lục Dương kinh ngạc, Tiên khí có thể làm chậm thời gian, nghe thôi đã thấy ghê gớm rồi, không hổ là Tuế Nguyệt Tiên, luyện chế Tiên khí hiệu quả mạnh thật.
“Muốn dùng chiếc hộp này phải có khẩu quyết, ‘Bất Hủ vi tôn tuế nguyệt vi vương’, không đúng không đúng, ‘Tinh thần di chuyển đều theo ta’, cũng không đúng, là gì nhỉ?”
“Hay là ta hỏi Tuế Nguyệt Tiên xem?” Lục Dương đề nghị, nếu không nhớ ra thì hỏi trực tiếp cho nhanh.
“Không cần, đến lúc đó lại thêm phiền phức, ngươi giở 《Tiên nhân trích lời》 ra, lấy những lời Tuế Nguyệt Tiên đã nói, niệm từng câu một, khẩu quyết chắc chắn ở trong đó.”
“… Được thôi.”
Phương Tẫn lật xem hồi lâu, vẫn không biết cách dùng chiếc hộp kim loại: “Thôi vậy, sư phụ và Thái Thượng trưởng lão kiến thức rộng rãi, mang về cho họ xem thử.”
Hộp kim loại là đồ của Tuế Nguyệt Tiên, theo lý thuyết phải trả về cho chủ cũ, chỉ là thân phận của Lục Dương không tiện đòi hộp kim loại, phải để cao tầng trong tông môn ra mặt mới được.
Quay về nói với Đại sư tỷ một tiếng, để nàng nghĩ cách trả lại cho Tuế Nguyệt Tiên, Lục Dương nghĩ thầm.
“Lão Lục, chiếc hộp kim loại này không nguy hiểm chứ?” Mạnh Cảnh Chu lo lắng hỏi.
“Chắc là không nguy hiểm đâu, đây dù sao cũng là đồ tốt do Tuế Nguyệt Tiên để lại mà.”
“Vậy thì tốt.”
“Tiểu Điềm, ngươi nói ta bắt Tiểu Mạnh và Tiểu Lục đến Di Sơn Điền Hải Tông làm không công hai tháng, hình phạt này có nặng quá không?” Tam trưởng lão gần đây rất xoắn xuýt, muốn tìm Vân Chi thương lượng nhưng không gặp, nên tiện đường tìm Tam sư tỷ Cam Điềm để bàn.
Cam Điềm thầm nghĩ, ta còn tưởng ngài mượn cơ hội này để bọn họ đến Di Sơn Điền Hải Tông học Pháp Thiên Tượng Địa và Pháp Tướng, ai ngờ thật sự chỉ là phạt bọn họ thôi sao?
“Muốn gọi Nhị đương gia về à, ta đi gọi!” Vân Mộng Mộng xung phong nhận việc.