Chương 1064 Trên đường làm trễ nải chút thời gian
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1064 Trên đường làm trễ nải chút thời gian
Chương 1064: Trên đường lỡ chút thời gian
Lục Dương lương tâm chưa mất, biết Lão Mạnh bị xử phạt là do y đưa ra đấu pháp, mà Bạch Đàn thụ lâm bị hủy cũng có phần trách nhiệm của y.
Thế là Lục Dương chủ động xin đi Di Sơn Đảo Hải Tông làm nghĩa vụ lao động hai tháng.
“Vậy còn tạm được.”
Trước khi đến Di Sơn Đảo Hải Tông, cả hai muốn khôi phục lại mảnh phế tích động phủ của Mạnh Cảnh Chu về nguyên trạng.
Từ xa nhìn lại, khu vực Luyện Thể Phong này chẳng khác nào bị chó gặm nham nhở, trụi lủi, thật khó coi.
Lục Dương vốn định dùng thời gian đảo lưu của Đường Truyện Võ, nhưng trước đó y đã nhờ Đường Truyện Võ làm việc này để cứu người và bắt hung thủ rồi.
Lần này khác, Lục Dương không thể vì sai lầm của mình mà để Đường Truyện Võ tự sát, dù hắn có thể phục sinh, cảm giác chết chóc chẳng dễ chịu gì.
Lục Dương sớm đã ý thức được, nếu cứ gặp chuyện là lại để Đường Truyện Võ tự sát, mình rất dễ coi thường sinh mệnh của hắn, xem hắn như công cụ.
Hai người cùng nhau động thủ, gọt đi nhiều lớp đất, cuối cùng đem đám đất cháy khét cùng thủy tinh hoàn toàn loại bỏ, sau đó xúc chút đất từ thảo nguyên tông môn lấp đầy hố.
“Còn Bạch Đàn thụ lâm thì sao, dùng Chủng Thụ Quyết à?”
Lục Dương có chút khó xử, suy nghĩ rồi đề nghị: “Nếu Bạch Đàn thụ lâm do Tam trưởng lão bồi dưỡng, ngươi dùng Chủng Thụ Quyết khôi phục lại thì chẳng khác nào xóa sạch dấu vết của lão, tốt nhất là chúng ta nên chôn cây con, để rừng cây tự nhiên trưởng thành.”
“Cũng phải.”
Hai người đến đại điện nhiệm vụ mua một túi lớn cây con bạch đàn, Lục Dương dùng kiếm đào hố, Mạnh Cảnh Chu lấy tay đào, thở hồng hộc nửa ngày mới xong.
Phải nói là, làm vậy đúng là có cảm giác thành công hơn.
…
“Cuối cùng cũng đến Di Sơn Đảo Hải Tông.” Lục Dương vươn vai một cái, đoạn đường bôn ba này thật mệt chết đi được, may mà hữu kinh vô hiểm, lên đường bình an.
Ban đầu y và Lão Mạnh nghĩ mọi chuyện đơn giản, đường đường là Hóa Thần hậu kỳ, việc gì phải ngồi phi thuyền cho mất công, cứ bay thẳng đến Di Sơn Đảo Hải Tông là xong.
Ai ngờ trên đường lại gặp được bí cảnh trăm năm mới mở một lần, mà bí cảnh này chỉ cho phép tu sĩ Hóa Thần kỳ tiến vào. Cả hai nghĩ bụng “đã đến đây rồi”, liền xông tam quan. Đến cửa thứ ba, họ chạm trán với Bí Cảnh Chi Linh. Tên này không hài lòng với cách vượt quan của cả hai, liền đại chiến mấy trăm hiệp. Cuối cùng, nó phát hiện không đánh lại hai người này, bèn giảng giải về sự tồn tại của bí cảnh để làm họ phân tâm, rồi dùng quyền hạn bí cảnh đuổi họ ra ngoài, cấm cửa vĩnh viễn.
Sau khi bị Bí Cảnh Chi Linh ngẫu nhiên truyền tống ra ngoài, hai người lại rơi vào cấm địa của một ẩn thế gia tộc. Gia tộc này đời đời ẩn cư ở đây để trấn áp tà ma. Để trấn áp tà ma, cứ mỗi trăm năm họ lại phải hiến tế thiếu niên thiếu nữ, dùng máu của họ để kéo dài phong ấn trận pháp, việc này đã kéo dài mười mấy vạn năm.
Tà ma kia chính là một tà niệm Độ Kiếp kỳ năm xưa, còn ẩn thế gia tộc kia lại là hậu nhân của gã Độ Kiếp kỳ này. Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cứu đám thiếu niên thiếu nữ sắp bị hiến tế, rồi đại chiến với tà ma mấy trăm hiệp. Cuối cùng, họ quyết định báo quan, nhờ U Châu châu mục phái người đến xử lý. Sau khi xử lý xong tà ma, châu mục khuyên ẩn thế gia tộc có chuyện gì thì đừng nên gánh một mình, đồng thời khen ngợi Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Khen ngợi xong, Lục Dương cảm giác được có người gần đó đang dùng thanh Tiểu Mộc kiếm mà y tặng cho Tiểu Mộc. Theo cảm giác kiếm khí, y tìm được hai tỷ muội Phục Linh sinh ra ở Song Sinh Hà.
Trước khi rời Xuân Giang Thành, sau khi giải quyết xong Hư Không Chí Tôn và Mộng Yểm Chí Tôn, Lục Dương đã tặng cho hai tỷ muội Phục Linh thanh Tiểu Mộc kiếm để phòng thân. Bây giờ, các nàng bị ác nhân ức hiếp, bất đắc dĩ phải dùng đến Tiểu Mộc kiếm để đối địch, chấn nhiếp ác nhân. Các nàng còn nói thanh kiếm này là Lục Dương tặng, đám ác nhân vừa e ngại thanh danh của Lục Dương, vừa bán tín bán nghi về lai lịch của Tiểu Mộc kiếm, bèn đánh bạo tiếp tục ra tay với hai tỷ muội. Đúng lúc đó, Lục Dương xuất hiện, cứu các nàng trước mặt mọi người, trừng trị ác nhân, rồi tặng cho các nàng một thanh Tiểu Mộc kiếm mới.
“Lần sau ra ngoài cứ ngồi phi thuyền cho lành, tuy chậm một chút nhưng ít ra xác suất gặp chuyện cũng nhỏ hơn.” Mạnh Cảnh Chu đề nghị.
“Có thể thử xem.” Lục Dương gật đầu đồng ý, nhớ lại những lần ngồi phi thuyền trước đây, dù có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng đến hành trình.
“Di Sơn Đảo Hải Tông đúng là biết chọn địa điểm.” Đến được nơi, Mạnh Cảnh Chu thở phào nhẹ nhõm, có tâm trạng bình phẩm, cảm thấy không khí ở đây thật trong lành.
Di Sơn Đảo Hải Tông nằm sâu trong núi lớn, dựa vào núi, cạnh sông, cảnh quan vô cùng tú lệ… với điều kiện là mấy ngọn núi này đừng có nhúc nhích.
Di Sơn Đảo Hải Tông có một sự tồn tại rất đặc biệt, là tông môn trực thuộc triều đình, không có phẩm giai.
Họ chủ yếu phụ trách công tác giải quyết hậu quả sau các trận chiến của tu sĩ, phục hồi địa đồ, chỉnh sửa dãy núi, gieo trồng cây cối các loại. Vì vậy, muốn gia nhập tông môn này, ít nhất trong linh căn phải có thuộc tính Thổ hoặc Mộc.
Từ bên ngoài tông môn, hai người đã thấy núi nhích tới nhích lui, đó là đệ tử tông môn đang luyện tập dời núi thuật.
“Vị đạo hữu này, xin chào. Chúng ta là đệ tử Vấn Đạo Tông đến bái phỏng, xin chuyển giao phong thư này cho Tông chủ quý tông, chúng ta có việc muốn thương lượng.”
Ra ngoài phải giữ thể diện cho Vấn Đạo Tông, sau khi chỉnh trang lại dung nhan, hai người bước đến cổng Di Sơn Đảo Hải Tông, đưa thư giới thiệu của Tam trưởng lão cho đệ tử canh cổng.
“Lục Dương? Mạnh Cảnh Chu?” Đệ tử canh cổng liếc mắt đã nhận ra thân phận của hai người, kích động không thôi, hưng phấn đến đỏ cả mặt.
“Hai vị cũng phá hủy địa hình trong lúc chiến đấu, đến tìm chúng ta giúp khôi phục lại địa hình sao?”
Hóa ra ai đến tông môn họ cũng vì lý do này.
Lục Dương nghiêm mặt nói: “Chúng tôi nghe nói quý tông phụ trách công tác giải quyết hậu quả sau các trận chiến của tu sĩ, vô cùng vất vả, thường xuyên thiếu nhân thủ. Sư huynh đệ chúng tôi biết chuyện này, quyết định cống hiến sức mọn, san sẻ áp lực cho quý tông.”
Mạnh Cảnh Chu không nói gì, chỉ trầm ổn gật đầu.
Hai người quả nhiên giống như miêu tả trong sách, một thân chính khí, đệ tử canh cổng càng thêm kính nể.
“Để ta đi thông báo Tông chủ.”
Chẳng bao lâu sau, đệ tử canh cổng quay lại, mời hai người vào tông môn gặp Tông chủ.
Tông chủ Di Sơn Đảo Hải Tông tên là Khổng Liên Thắng, là một nam tử trung niên có chòm râu dài, khí chất nho nhã.
Khổng Tông chủ ngồi trên ghế bành, thư giới thiệu để ở một bên.
“Gặp qua Khổng Tông chủ.”
Khổng Tông chủ đứng dậy, vuốt râu cười híp mắt nhìn hai người, ánh mắt tràn đầy khen ngợi.
“Quả nhiên là tuổi trẻ thành danh, thiếu niên anh hùng!”
“Trương lão tam viết trong thư, hy vọng hai vị ở lại tông môn ta nghỉ ngơi hai tháng, giúp chúng ta làm việc? Trương lão tam đâu phải lần đầu tiên phái người đến chỗ ta, hai vị đã làm gì chọc giận lão vậy?”
Mạnh Cảnh Chu thành thật nhận lỗi: “Hai người chúng tôi đánh nhau, lỡ tay hủy mất Bạch Đàn thụ lâm của lão.”
Nghe vậy, Khổng Tông chủ cười lớn không thôi: “Hóa ra là hủy cây bạch đàn, khó trách lão lại phái hai vị đến đây. Ai mà chẳng có lúc tuổi trẻ xốc nổi, có thể thông cảm, có thể thông cảm.”
Khổng Tông chủ chợt nhớ ra điều gì, giơ giơ lá thư giới thiệu trong tay: “Nghe nói trong thư nói hai vị đáng lẽ phải đến vào thượng tuần tháng 7, sao đến giờ đã trung tuần tháng 8 rồi?”
“Trên đường gặp mấy việc nhỏ, chậm trễ chút thời gian.”