Chương 1060 Sơ bộ dung hợp Nguyên Thần
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1060 Sơ bộ dung hợp Nguyên Thần
Chương 1060: Sơ bộ dung hợp Nguyên Thần
Kim Hành tinh, Lục Dương tu luyện thành công, khóe miệng lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò.
Đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, đồng nghĩa với việc hắn tiến thêm một bước đến gần Luyện Hư kỳ. Cơ mà… hình như chuyện này cũng không có gì đáng để vui mừng.
Vân Mộng Mộng xách ghế đẩu ngồi cạnh Lục Dương, hớn hở ăn bánh ngọt. Sở hữu Bất Hủ đạo quả hình thức ban đầu, nàng chẳng hề bị Kim Hành khí ảnh hưởng.
Nàng nói đây là lần đầu tiên mình đến vũ trụ, vẫn còn khá lạnh.
Trong vũ trụ chẳng có gì cả, không ăn, không chơi, lạnh lẽo vô cùng. Nếu không phải Nhị đương gia tu luyện ở đây, nàng cũng chẳng buồn bay lên.
“Hóa Thần hậu kỳ ư? Nhị đương gia lợi hại thật, mời ngươi ăn quả đào.”
Vân Mộng Mộng vừa nhét một miếng bánh ngọt vào miệng, thấy Nhị đương gia đột phá thành công thì vội lấy ra một quả tiên đào mới hái ở quê nhà đưa cho hắn. Miệng vẫn còn ngậm bánh, nàng lại không nỡ buông xuống, bèn dời luôn cây cổ cầm mượn từ Cam Điềm sư tỷ tới, rót linh lực vào, tiếng đàn du dương vang lên. Nàng tranh thủ vỗ tay chúc mừng Nhị đương gia trở thành Hóa Thần hậu kỳ đại tu sĩ, trông luống cuống vô cùng.
“Đa tạ.” Lục Dương theo bản năng nhận lấy quả đào, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng.
“Chờ đã, Mộng Mộng tỷ, sao tỷ lại ở đây?!”
“À, ta nghe nói ngươi sắp đột phá nên đến đây chờ, chúc mừng ngươi thôi.”
Lục Dương cảm động vô cùng, mình bế quan ở Kim Hành tinh lâu như vậy, Mộng Mộng tỷ thế mà vẫn luôn chờ đợi ở đây.
“Mộng Mộng tỷ đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Vừa mới tới thôi.”
“…”
Lục Dương rút Thanh Phong kiếm ra, kiếm ý ngút trời, một kiếm phá toái hư không, để lại một vết nứt không gian mãi không thể khép lại.
Trong lúc tu luyện, Lục Dương luôn hấp thu Kim Hành khí, kiếm khí của hắn giờ đã cường đại đến mức khó tin.
Lục Dương ném quả tiên đào lên cao, dùng ngón cái khẽ đẩy kiếm cách. Kiếm quang lóe lên, tiên đào đã trở về tay hắn, vỏ đào bị tước sạch, thịt đào không hề tổn hại!
“Thật lợi hại!” Vân Mộng Mộng vỗ tay không ngớt. Mỗi lần nàng gọt vỏ đào đều dính cả thịt, “Gọt giúp ta một quả đi.”
Lục Dương lại rút kiếm, giúp Vân Mộng Mộng gọt một quả tiên đào. Vân Mộng Mộng càng vỗ tay nhiệt tình hơn.
Ăn xong tiên đào, Lục Dương lại được Vân Mộng Mộng đội cho vòng hoa, cảm giác nghi thức thật đủ đầy.
“Về thôi, ta còn phải củng cố cảnh giới.” Lục Dương nói. Hắn vẫn còn chịu Kim Hành lực lượng công kích, cùng với ảnh hưởng từ Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, cứ cười mãi, căn bản không tĩnh tâm củng cố cảnh giới được.
Bay về Vấn Đạo tông, Lục Dương thẳng tới Đại Tuyết sơn phía sau Thiên Môn phong, tìm Truy Nguyệt chân nhân.
“Truy Nguyệt tiền bối, có thể thu hồi Thần Thông không?” Hiện tại Lục Dương có tự tát vào mặt mình cũng vẫn thấy vui vẻ.
Lúc này, Truy Nguyệt chân nhân đang nói chuyện phiếm với Cam Điềm sư tỷ, nghe nàng kể về những trải nghiệm ở Yêu Vực. Tuy không đặc sắc bằng Lục Dương, nhưng so với những tu sĩ bình thường khác, đã có thể gọi là muôn màu muôn vẻ.
Truy Nguyệt chân nhân nghiêng đầu nhìn Lục Dương: “Hóa Thần hậu kỳ?”
Nói xong, ông thôi động Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, tiêu trừ ảnh hưởng.
“Đàn của ngươi đây.” Vân Mộng Mộng trả lại cổ cầm cho Cam Điềm sư tỷ.
“Tiểu sư đệ tu luyện nhanh hơn cả ta và Nhị sư huynh, chắc là còn nhanh hơn cả sư phụ nữa.” Cam Điềm sư tỷ vừa cảm khái vừa gảy đàn, giúp Lục Dương củng cố cảnh giới.
“So với Đại sư tỷ thì sao?” Lục Dương hưng phấn hỏi. Hắn cảm thấy trạng thái hiện tại tốt hơn bao giờ hết, dù là Đại sư tỷ Hóa Thần trung kỳ cũng không phải đối thủ của mình!
“Vậy thì không biết, Đại sư tỷ chưa từng nói về tốc độ tu luyện của nàng.”
“Xem ra ta hoặc là tu luyện nhanh hơn Đại sư tỷ, hoặc là tu luyện chậm hơn Đại sư tỷ.” Lục Dương rất hài lòng với câu trả lời này, nó có nghĩa là mình có một nửa cơ hội vượt qua Đại sư tỷ.
Khoan đã, hình như cách suy nghĩ của mình có gì đó không giống bình thường lắm? Lục Dương chợt nhận ra điều bất thường.
Bất Hủ tiên tử hiện thân thuyết pháp, giải thích cho Lục Dương: “Chuyện này bình thường thôi mà, ngươi cũng là Hóa Thần hậu kỳ rồi, sắp tới Luyện Hư kỳ, sau đó dung hợp với vô địch Nguyên Thần tấn thăng Hợp Thể kỳ. Nhị đương gia ngươi thiên phú dị bẩm, đã có dấu hiệu sơ bộ dung hợp, sở hữu tư duy vô địch.”
Lục Dương: “…”
Ban đầu mình rốt cuộc vì sao lại ngưng Vô Địch đan cơ chứ?
Bạch Dạ thay Truy Nguyệt chân nhân, móc từ nhẫn trữ vật ra một túi giấy: “Lục Dương sư huynh, cánh hoa mới hái trên người ta đây ạ.”
Từ khi Lục Dương khen cánh hoa ngon ở Tiên Cung, Bạch Dạ đã ghi nhớ, sau khi về Vấn Đạo tông thì định kỳ mang cánh hoa cho Lục Dương.
Lục Dương đã sửa nhiều lần, hy vọng Bạch Dạ đừng gọi mình là “Lục Dương sư huynh”, nhưng Bạch Dạ đã quen miệng, không chịu đổi. Lục Dương cũng đành mặc kệ.
“Đa tạ.” Một cánh hoa bỏ vào miệng, vẫn thơm ngọt như thường.
Ăn xong tiên đào và cánh hoa Nguyệt Quế thụ tổ, lại có Tam sư tỷ đánh đàn, Lục Dương không cần bế quan thêm lần nào đã củng cố xong cảnh giới.
“Lão Mạnh, ta đột phá Hóa Thần hậu kỳ rồi, huynh thế nào rồi?” Lục Dương tìm tới động phủ của Mạnh Cảnh Chu. Từ xa đã ngửi thấy mùi vị cay nồng của vịt.
Mạnh Cảnh Chu thò đầu ra từ sau nồi lẩu, môi và mặt tái nhợt, vừa đảo huyết áp vào nồi vừa nói:
“Đương nhiên là nhanh hơn cháu trai ngươi một bước rồi!” Mạnh Cảnh Chu tức giận nói. Hắn cả ngày vây quanh Thái Dương, vừa tu luyện vừa chích máu, tiến bộ nhanh chóng, còn trước Lục Dương một bước đạt tới Hóa Thần hậu kỳ.
Phương pháp này chỉ có một khuyết điểm duy nhất là thiếu máu trầm trọng, cần phải ăn đồ bổ.
Nếu không phải hiện tại hắn quá suy nhược, chắc chắn đã lôi Lục Dương ra đánh một trận.
“Tới đây, ta cũng ăn chút.” Mạnh Cảnh Chu ngưng ăn lẩu, Lục Dương có lẽ rất lâu rồi chưa được ăn, lần cuối cùng ăn lẩu là khi mới gặp Vân Mộng Mộng ở Kiếm Lâu.
Lục Dương hoàn toàn xem động phủ của Mạnh Cảnh Chu như nhà mình, ngồi xuống, lấy bát đũa ra và bắt đầu ăn.
“Ấy ấy, chừa chút cho ta.” Mạnh Cảnh Chu giận dữ, ngươi không khách khí đã đành, còn cướp cả huyết áp của ta, không biết ta đang thiếu máu à?
“Thấy huynh keo kiệt, mau bỏ thêm thịt vào đi.” Lục Dương thúc giục. Chẳng phải vì trong nồi chỉ có mỗi huyết áp thôi sao.
Mạnh Cảnh Chu đưa tay xé rách không gian, bưng ra một bàn thịt, đổ vào nồi lẩu.
Lục Dương nhướn mày, ồ một tiếng: “Không gian pháp thuật?”
Hắn không nhớ Lão Mạnh có chiêu này.
“Hâm mộ không, Hãn Hải tổ sư dạy đấy.” Mạnh Cảnh Chu đắc ý cười nói.
Hãn Hải đạo quân tiện thể dạy hắn không gian pháp thuật trong lúc rút máu.
“Huynh vừa đột phá xong đúng không, không cần củng cố cảnh giới à?” Mạnh Cảnh Chu gắp một miếng thịt giống như thịt Khương đặt vào bát Lục Dương rồi hỏi.
“Lần này vận may không tệ, đột phá xong Mộng Mộng tỷ cho ta ăn tiên đào, Bạch Dạ sư muội cho ta ăn cánh hoa, Tam sư tỷ còn đánh đàn nữa.” Lục Dương gắp một miếng thịt dính đầy hoa tiêu bỏ vào bát Mạnh Cảnh Chu.
Răng rắc.
Mạnh Cảnh Chu vô thức dùng sức, bẻ gãy đôi đũa, tức giận đến mặt mày đỏ bừng.
Lục Dương ngơ ngác nhìn: “Huynh sao vậy, đột phá xong không khống chế được lực lượng à?”
Trong mắt Mạnh Cảnh Chu, cháu trai Lục Dương này chỉ đang khoe khoang, sao hắn có thể vạch trần để Lục Dương càng được đà khoe mẽ hơn chứ.
“Không có gì, không có gì, chỉ là cảm thấy tiểu tử ngươi vận may tốt thật.”
“Vận may tốt thì đã không quen biết huynh rồi.”
“Tới ngươi.”